Hôm đó, 5 giờ chiều, tôi chuẩn bị về nhà thu dọn đồ đạc.
Mang đồ của Viên Viên và các vật dụng cá nhân về nhà ba mẹ.
Tạm thời chưa thể nói chuyện ly hôn, lý do rất đơn giản — tôi không muốn chia cho Thẩm Trác một xu nào.
Vì vậy, từng bước phải đi thật chắc.
Vừa bước vào nhà, tôi đã thấy mẹ chồng có mặt.
Bà ta đang vui vẻ nựng nịu Trần Trần trong phòng khách:
“Ôi chao, đáng yêu quá! Con trai vẫn là tốt nhất!”
Vừa thấy tôi về, mọi người lập tức ngừng cười.
Mẹ Trần Trần ngồi vắt vẻo trên sofa như nữ chủ nhân.
Tay cầm tách trà của tôi, uống trà trắng cao cấp do tôi tự chọn mua.
Tôi bước đến, giật phắt chiếc tách khỏi tay cô ta.
Rồi xoảng – tôi đập vỡ nó ngay tại chỗ.
Thẩm Trác luống cuống chạy từ bếp ra:
“Sao thế? Huệ Tâm có bị thương không?”
Nhưng vừa thấy tôi, hắn đứng sững, không nói nên lời.
Mẹ Trần Trần đứng dậy, nhìn chằm chằm vào mảnh vỡ dưới đất, tức tối giậm chân:
“Cái tách đó tôi đã tra rồi! Hơn 800 tệ một cái đó! Mà chị lại đập nó!”
Mẹ chồng bước đến, chọc mạnh vai tôi:
“Cô điên à? Mới vào nhà đã muốn làm loạn?”
Tôi hất tay bà ta ra:
“Nhà tôi, đồ của tôi – tôi thích đập gì thì đập!”
Sau đó tôi quay người vào phòng ngủ.
Lôi ra ba cái vali lớn, nhét hết toàn bộ quần áo vào.
Tiếp theo là mỹ phẩm, túi xách, trang sức – tôi bắt đầu thu gom mọi thứ của mình.
Mẹ Trần Trần hoảng hốt, lao đến giữ tay tôi:
“Ê! Chị làm gì đấy?”
Tôi nắm cổ tay cô ta, gỡ chiếc vòng ngọc của tôi ra khỏi cổ tay cô ta.
“Tôi làm gì? Thu dọn đồ đạc của mình – sai chắc?”
Cô ta quay đầu nhìn về phía Thẩm Trác đang đứng ở cửa:
“Anh Trác, mau ngăn chị ta lại! Chị ta đang muốn dọn sạch cả nhà!”
Thẩm Trác nhìn tôi chằm chằm, cố đoán xem tôi đang định làm gì.
“Vợ à, em làm gì thế?”
Tôi cười:
“Thu xếp đồ đạc, về nhà ba mẹ ở tạm một thời gian.”
Hắn cười gượng:
“Ờ thì… cũng đâu cần mang hết đồ đi thế này…”
Tôi nghiêng đầu:
“Sao? Tôi mang đồ của chính mình đi mà cũng không được?
“Thế nào, anh gọi cảnh sát, hay để tôi gọi?”
Ánh mắt Thẩm Trác cảnh giác:
“Nói gì vậy… Đồ của em thì em muốn làm gì là quyền của em.”
Tôi nhướn mày:
“Vậy thì tốt.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/toi-mua-do-bo-cho-con-chong-dang-cho-nhan-tinh-de-con-trai/6.html.]
—-------
Tôi khóa phòng của Viên Viên, và mang theo toàn bộ chìa khóa.
Tất cả những thứ mà mẹ Trần Trần từng nhắc đến trong các bài đăng – tôi đều đóng gói mang đi.
Khi tôi đóng cửa rời đi, tôi nghe thấy tiếng hét điên loạn của cô ta phía sau:
“Không phải nói là những thứ đó đều để cho tôi sao? Tại sao lại để cô ta mang hết đi?!”
Mẹ chồng và Thẩm Trác cố an ủi:
“Đừng lo, đợi ly hôn xong, bắt cô ta nhả ra hết!”
Ly hôn? Hừ.
Thẩm Trác vốn dĩ không hề muốn ly hôn với tôi.
Hôm qua hắn còn nhắn tin cho tôi, nói:
【Anh với mẹ Trần Trần chỉ là bạn, em đừng hiểu lầm.
Nếu em đồng ý, anh sẽ lừa cô ta sinh cho anh một đứa con trai.】
【Cùng lắm thì sau này đứa bé thuộc về em, coi như là em sinh.】
【Như vậy em khỏi phải mang thai, lại giúp nhà anh có người nối dõi – đôi bên cùng có lợi!】
Hắn đúng là mơ giữa ban ngày.
Bề ngoài thì dỗ ngọt tôi, sau lưng thì lừa phỉnh mẹ Trần Trần.
Điều hắn sợ nhất chính là bị tôi bắt được bằng chứng ngoại tình trong thời kỳ hôn nhân.
Nhưng đúng lúc đó – mẹ Trần Trần lại tự dâng bằng chứng lên.
Hôm sau, cô ta đến tận công ty tôi, nói muốn gặp tôi nói chuyện.
Chúng tôi gặp nhau ở sảnh công ty.
Tôi gọi một ly cà phê.
Cô ta khinh khỉnh cười:
“Thật sung sướng ha, trong bụng không có con thì muốn uống gì uống. Chứ như tôi mang bầu, kiêng đủ thứ.”
Tôi bình thản uống một ngụm cà phê.
Đắng đấy – nhưng hậu vị lại ngọt.
Tôi nhìn thẳng vào mặt cô ta, không cảm xúc:
“Muốn nói gì, nói đi.”
Cô ta uốn éo vai, thở dài một hơi:
“Haiz, chắc chị cũng nhận ra rồi – tôi với anh Trác đang yêu nhau.”
Tới rồi!
Chính là thứ tôi đang chờ!
Tôi hỏi thẳng:
“Rồi sao?”
Cô ta cười đắc thắng:
“Vậy thì chị phải cút khỏi cái nhà đó. Bây giờ tôi mới là nữ chủ nhân!”
Tôi nghiêng người về phía trước:
“Cô nói là thành à? Với lại, Thẩm Trác đâu có nói với tôi cô là gì của hắn?”
Cô ta trợn mắt:
“Chị là dân văn phòng mà sao trơ trẽn thế? Muốn tôi đưa bằng chứng ra à?”
Đúng rồi đó! Còn chờ gì nữa? Mau đưa đây!
Tôi cũng trợn mắt lại, giả vờ không tin.
Cô ta rút từ túi ra một xấp tài liệu.
Đập mạnh xuống bàn trước mặt tôi.