TÔI MUA ĐỒ BỔ CHO CON, CHỒNG DÂNG CHO NHÂN TÌNH ĐẺ CON TRAI
1
Chồng tôi là một ông nội trợ, toàn thời gian ở nhà chăm con.
Nhưng từ khi con vào mẫu giáo, anh ấy có thêm một "đồng hành dắt con".
Cô ta ăn hết chỗ trái cây hảo hạng mà tôi chuẩn bị cho con gái, tống hết vào bụng mình.
Còn nói xấu tôi với chồng tôi:
“Quả nhiên là mấy bà mẹ không chăm con, chẳng bao giờ nghĩ cho con cái.”
“Cái gì ăn được, cái gì không ăn được, trong lòng cô ta hoàn toàn không biết rõ.”
Khi tôi làm thêm đến khuya về nhà, cơm canh vốn chồng chuẩn bị cho tôi cũng biến thành mấy món thừa người khác ăn dở.
Chồng tôi lại thản nhiên nói:
“Cô chê thì khỏi ăn, hơn nữa mẹ của Trần Trần biết Đông y, cô ấy từng nói, phụ nữ không nên ăn sau buổi trưa.”
—-------------
Tăng ca đến 2 giờ 30 sáng.
Tôi nghĩ, chồng và con gái là Viên Viên chắc đã ngủ từ lâu rồi?
Nghĩ đến việc tôi làm việc vất vả bên ngoài để đổi lấy cuộc sống bình yên cho họ, lòng tôi lại ấm áp.
Nhưng tôi thật sự không muốn ăn đồ nguội ở cửa hàng tiện lợi.
May là những lần tăng ca trước, chồng đều chuẩn bị sẵn cơm tối cho tôi.
Sợ tôi về muộn đói bụng đau dạ dày.
Tôi xoa bụng đang kêu ục ục.
Tự an ủi:
“Kêu gì chứ, lát nữa về nhà là có cơm canh nóng hổi đợi rồi!”
Nhưng vừa bước vào nhà, tôi phát hiện phòng khách ánh sáng mờ mờ.
Chồng tôi lại đang cùng một người phụ nữ lạ ngồi xem phim trên sofa.
Thấy tôi vào cửa, cô ta liền bật dậy.
Tôi tưởng cô ta sẽ tự giới thiệu với tôi.
Không ngờ, cô ta cau mày, như thể tôi mới là người không mời mà đến.
Cô ta giơ một ngón tay lên miệng:
“Suỵt! Nhỏ tiếng thôi! Đám trẻ con mãi mới ngủ được.”
“Cô mở cửa không biết nhẹ tay một chút à?”
Tôi đứng đờ ra tại chỗ, chậm rãi nhìn về phía chồng đang ngồi trên sofa.
Chồng tôi – Thẩm Trác – cầm điều khiển nhấn nút tạm dừng.
Lẩm bẩm:
“Ôi, Huệ Tâm, đúng đoạn hay mà em lại bỏ đi rồi?”
Người phụ nữ tên Huệ Tâm quay đầu làm nũng:
“Dù không xem phim thì cũng không thể để lũ trẻ bị làm phiền.”
“Giấc ngủ là chuyện quan trọng, ngủ không ngon thì trẻ không lớn được!”
Thẩm Trác lập tức gật gù, như ngộ ra chân lý:
“À đúng đúng! Anh sơ ý quá.”
Khoảnh khắc ấy, tôi như người ngoài cuộc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/toi-mua-do-bo-cho-con-chong-dang-cho-nhan-tinh-de-con-trai/1.html.]
Tôi tháo giày, ngẩng đầu nhìn hai người trước mặt.
Rồi lạnh lùng hỏi Thẩm Trác:
“Cô ta là ai?”
Thẩm Trác hờ hững nhướng cằm:
“Anh nói với em rồi mà, đây là mẹ của Trần Trần, bạn cùng lớp mẫu giáo của Viên Viên.”
Tôi vừa định cởi áo khoác thì mẹ Trần Trần liền ngăn tôi lại.
“Cô sao không cởi áo khoác từ ngoài vào? Trên người người lớn vi khuẩn nhiều nhất đấy, cô cứ thế mà vào nhà, toàn bộ vi-rút theo vào, trẻ con dễ bị bệnh lắm!”
Dáng vẻ như bà chủ của cô ta đã khiến tôi khó chịu.
Giờ còn lên mặt dạy tôi làm người.
Tôi vứt phăng áo khoác xuống sàn.
“Thưa cô, đây là nhà tôi. Người sống trong căn nhà này cũng là con tôi. Con tôi ốm, đương nhiên là vợ chồng tôi chăm. Liên quan gì đến cô?”
Mẹ Trần Trần càng cau mày.
Cô ta nghiêng đầu đầy tội nghiệp, nhìn Thẩm Trác.
Cái cách cắn môi giả vờ đáng thương của cô ta khiến người ta phát bực.
Thẩm Trác có vẻ xót xa, lại làm ra vẻ giảng hòa bước đến bên tôi:
“Thôi nào thôi nào, em nói năng gì mà khó nghe quá vậy?”
“Anh chăm con cực khổ như thế, mãi mới có người trò chuyện bầu bạn cùng anh.”
“Vừa về nhà đã như s.ú.n.g liên thanh xả vào người ta, có nghĩ đến cảm xúc của anh không?”
“Trần Trần và Viên Viên cùng chơi, cùng học tiếng Anh, mệt quá nên ngủ lại nhà mình luôn.”
“Chuyện em không nghĩ đến, mẹ Trần Trần nghĩ thay em rồi, mà em lại trách người ta? Em đúng là quá bá đạo.”
Tim tôi đau nhói.
Đúng vậy, chăm con là công việc vất vả.
Tốn sức, tốn tâm.
Tôi từng xem vô số video ngắn về các bà mẹ vì chăm con mà khủng hoảng.
Sao chuyện này đặt vào đàn ông thì tôi lại không thể cảm thông?
Thấy tôi lộ vẻ áy náy, Thẩm Trác tiến thêm bước nữa, đẩy tôi vào bếp.
“Thôi thôi, đừng vừa về đã làm nhà cửa rối tung, mau ăn chút gì rồi đi tắm đi.”
Sau lưng tôi là giọng nói ngọt lịm của mẹ Trần Trần:
“Anh Trác, còn xem phim không?”
Thẩm Trác lập tức quay lại dỗ dành:
“Xem, tất nhiên là xem rồi!”
Tôi cũng quay đầu liếc một cái.
Chỉ thấy mẹ Trần Trần lết về lại sofa.
Đi ngang qua chiếc áo khoác của tôi dưới đất, còn tiện chân đá một cái.
Miệng lẩm bẩm:
“Có gì ghê gớm đâu, đi làm hay chăm con cũng đều vĩ đại như nhau cả.”