TÔI KHÔNG CÒN NHÀ, NHƯNG TÔI CÓ TIỂU TAM CỦA CHỒNG

6

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Chuyện phân chia tài sản, anh ta kể hết với mẹ tôi, sợ tôi sống tốt sau ly hôn.

 

Mẹ tôi làm ầm lên, khóc lóc, trách móc, đòi tôi đưa tên bố mẹ vào sổ đỏ.

 

Bà nói:

 

"Sau này con tái hôn, căn nhà này sẽ trở thành tài sản chung của vợ chồng!"

 

Tôi hỏi bà:

 

"Sao mẹ biết mấy chuyện này rõ thế?

Ai dạy mẹ?"

 

Bà ấp úng.

 

Tôi còn không biết đó là ai sao?

 

Nhưng tôi làm sao có thể đồng ý?

 

Vụ của Vương Vĩ giúp tôi hiểu ra rằng—

 

Những mong muốn, kỳ vọng của tôi, ngoài bản thân tôi ra, không ai có thể cho tôi cả.

 

Tôi hỏi mẹ:

 

"Mẹ biết tại sao con lại đối xử tốt với mẹ không?"

 

Bà im lặng.

 

Tôi tiếp tục nói:

"Lúc đầu, con mong được mẹ chú ý, mong được mẹ yêu thương, mong mẹ yêu con giống như yêu em trai con. Sau này, con chỉ muốn trả lại.

 

Mẹ nói con nợ mẹ, vậy con muốn trả sớm một chút.

 

Mẹ thử tính xem—

 

Những năm qua, con đã cho bố mẹ bao nhiêu, so với những gì bố mẹ đã cho con?"Mai MaiMai Mai

 

"Bố mẹ nuôi con đến 18 tuổi. Nhưng tiền học đại học, con tự kiếm bằng cách vừa học vừa làm.

 

Nếu tính giá trị sức lao động của 18 năm đó— Chưa chắc ai nợ ai đâu."

 

Mẹ tôi bắt đầu khóc:

 

"Sao con lại tính toán rõ ràng như vậy?"

 

Là con muốn tính toán sao?

 

Lúc con nói về tình cảm, mẹ lại nói về tiền bạc.

 

Lúc con nói về tiền bạc, mẹ lại nhắc đến tình cảm.

 

Dù thế nào, con cũng luôn sai.

 

Cô gái kia sau khi xác nhận tôi đã ly hôn với Vương Vĩ, liền nhắn tin bảo tôi:

 

"Chị mau bán nhà đi, rời khỏi thành phố này. Em chịu đủ rồi."

 

Tôi hỏi:

 

"Còn em thì sao? Dự định tiếp theo là gì?"

 

Cô ấy trả lời:

 

"Kẻ dám lừa gạt em, thì phải trả giá.

 

Nếu để bố mẹ em biết, Vương Vĩ còn thảm hơn nữa."

 

Mặc dù tin nhắn chỉ qua màn hình, nhưng tôi ghen tị đến phát điên.

 

Lớn lên trong một gia đình thế nào, mới có thể tự tin đến vậy?

 

Tự tin rằng bố mẹ nhất định sẽ đứng về phía mình,

 

không giống như tôi, phải lo lắng bố mẹ mình sẽ bảo vệ kẻ phản bội.

 

Tôi lập tức xin chuyển công tác ra tỉnh khác, rồi bán nhà.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/toi-khong-con-nha-nhung-toi-co-tieu-tam-cua-chong/6.html.]

Thật ra, tôi không biết đi đâu.

 

Nhưng tôi hiểu—

 

Một khi cô gái đó thoát khỏi chuyện này, nếu tôi vẫn ở đây, chắc chắn sẽ gặp rắc rối.

 

—--------------

 

Nửa năm sau, tôi nhận được một cuộc điện thoại.

 

Là mẹ tôi gọi đến.

 

Bà vòng vo mãi không vào thẳng vấn đề.

 

Tôi trò chuyện cùng bà một lúc lâu, bà mới chịu nói ra:

 

"Mẹ bệnh rồi, con có thể về thăm mẹ không?"

 

Một cơn hoảng loạn vô cớ dâng lên trong lòng tôi.

 

Trong nhà tôi, ngoại trừ em trai tôi, nếu ai bệnh đều cố kéo dài thời gian, có thể chịu đựng được thì cứ chịu.

 

Ví dụ như năm cấp ba tôi bị viêm tai giữa, lẽ ra có thể chữa ngay.

 

Nhưng vì cứ đi hết phòng khám này đến phòng khám khác, cuối cùng để bệnh kéo dài đến mức màng nhĩ bị thủng.

 

Tôi vội xin nghỉ phép, mua vé về nhà ngay trong đêm.

 

Mẹ tôi đã nằm viện ở bệnh viện huyện được một thời gian.

 

Tôi không về nhà, mà kéo thẳng vali đến bệnh viện.

 

Vừa thấy tôi, bà có chút lảng tránh ánh mắt, nhưng vẫn cố cười nịnh nọt:

 

"Con gái út, lần này về nhà chắc tốn nhiều tiền vé xe lắm nhỉ!

 

Con nghỉ làm mấy hôm, chắc bị trừ lương nhiều lắm hả?"

 

Sắc mặt bà tái nhợt, môi khô nứt nẻ.

 

Tôi không nói gì, mắt đỏ hoe khi nhìn thấy dáng vẻ tiều tụy của bà.

 

Những năm qua, tôi vẫn tự nhủ với bản thân:

 

"Chỉ cần làm tròn bổn phận của mình là được."

 

Nhưng khi thực sự nhìn thấy bà sống khổ sở như vậy, tôi vẫn thấy đau lòng.

 

Trái tim cay đắng đến mức khó chịu, tôi cắn chặt môi để không bật khóc.

 

Tôi bước đến gần, bà nắm chặt lấy tay tôi.

 

Bà từng hơi mập, nhưng chỉ nửa năm không gặp, bà gầy sọp đi.

 

Ngoài những vết chai sạn trên bàn tay, chỉ còn lại da bọc xương.

 

Bà cười một cách gượng gạo, rồi nhìn tôi vài giây, sau đó cúi đầu nói nhỏ:

 

"Mẹ không cố ý gọi con về đâu.

 

Mẹ... chỉ là sợ sau này không còn cơ hội gặp con nữa.

 

Lần này con về, không biết bị trừ bao nhiêu tiền lương nhỉ..."

 

Tôi không trả lời câu hỏi của bà, chỉ hỏi:

 

"Bệnh tình cụ thể thế nào?"

 

Trước khi bà kịp đáp, bố tôi cầm bệnh án bước vào, vừa hút thuốc, vừa nói lắp bắp:

 

"Haizz! Đúng là xui xẻo, uống nước lạnh cũng mắc nghẹn!

 

Bác sĩ nói trong tử cung có... có cái gì đó giống khối u!

 

Mày nói xem, có u rồi, thì còn sống nổi không?"

 

Vừa nói, ông vừa rít thuốc, khói thuốc lan tràn khắp phòng bệnh.

 

Bạn cần đăng nhập để bình luận