TÔI KHÔNG CÒN NHÀ, NHƯNG TÔI CÓ TIỂU TAM CỦA CHỒNG
1
Tôi nói với mẹ rằng chồng tôi ngoại tình.
Đó là một câu trần thuật. Tôi không yêu cầu bà giúp đỡ hay gì cả, nhưng phản ứng của bà lại vô cùng mạnh mẽ:
"Tiểu Vĩ sao có thể ngoại tình được? Nó trông thật thà thế cơ mà! Con đừng suy nghĩ lung tung."
"Tiểu tam đã tìm đến tận cửa rồi." Tôi ngồi đối diện bà, tiếp tục trình bày.
"Vậy con định làm gì? Con sẽ không ly hôn đấy chứ? Nếu ly hôn rồi con định sống ở đâu?"
Bà trông có vẻ rất lo lắng.
Vì thế tôi mỉm cười, ngay lập tức nói:
"Không đâu, con chỉ đùa với mẹ thôi."
Bị bà mắng mỏ một trận, tôi rời khỏi nhà họ.
Bước đi trên phố, tôi nhận ra mình chẳng có nơi nào để đi cả.
Xung quanh, mọi người vội vã đi đến đích của họ, còn tôi thì không.
Tôi và chồng đã kết hôn được bốn năm.
Tôi nhớ lại bốn năm trước, khi chúng tôi vẫn chưa cưới.
Lúc đó tôi vừa tốt nghiệp, về nhà mới phát hiện mình không còn phòng riêng.
Bởi vì em trai tôi sắp kết hôn, bố mẹ tôi đã để tôi ngủ ở phòng khách.
Họ nói:
"Dù sao con cũng không ở lâu đâu, chịu khó một chút đi."
Khi đó, tôi và anh ấy vừa mới quen nhau.
Tôi kéo vali, gọi điện cho anh ấy:
"Em hình như không còn nhà nữa. Em thậm chí không có nổi một căn phòng thuộc về mình."
Anh ấy đến đón tôi, đưa tôi về căn phòng trọ nhỏ của anh, nói rằng sẽ cho tôi một mái ấm.
Và tôi đã kết hôn với anh ấy trong hoàn cảnh như vậy.
Không tổ chức lễ cưới, chỉ đi đăng ký kết hôn, rồi cùng nhau ăn một bát mì bò.
Anh ấy gọi thêm một quả trứng ốp la cho tôi.
Chúng tôi cùng nhau nỗ lực kiếm tiền mua nhà, tính toán từng đồng chi tiêu.
Để tiết kiệm tiền thuê, chúng tôi sống trong một khu nhà tạm rẻ tiền, nơi đầy rẫy gián và chuột.
Tôi đã mua đủ loại thuốc diệt côn trùng nhưng chẳng có tác dụng gì.
Những lúc ấy, anh ấy thường ôm tôi vào lòng và nói:
"Cố chịu thêm chút nữa thôi, sẽ sớm tốt lên mà."
Suốt bốn năm qua, chúng tôi vừa tích góp tiền mua nhà, vừa liên tục chuyển trọ.
Nhưng chưa bao giờ tìm được một nơi khiến mình hài lòng.
Chúng tôi luôn phải nhượng bộ trước hiện thực, lần này nhẫn nhịn, lần sau lại tiếp tục nhẫn nhịn.
Chuyển từ căn phòng chật hẹp này sang một căn phòng chật hẹp khác.
Cuối cùng, chúng tôi đã tiết kiệm đủ tiền đặt cọc.
Tháng sau, chúng tôi sẽ chuyển vào căn hộ mới.
Nhưng tối qua—
Một cô gái đã kết bạn với tôi trên WeChat.
Cô ta nói:
"Đừng làm tiểu tam nữa, con gái phải biết tự trọng."
Lúc đó, tôi mới biết chồng mình đã ngoại tình hơn một năm.
Tôi không biết phải làm gì—
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/toi-khong-con-nha-nhung-toi-co-tieu-tam-cua-chong/1.html.]
Lập tức đến chất vấn anh ta sao?
Tôi cầm điện thoại, tay run rẩy.
Tôi là một người nhút nhát.
Thậm chí, tôi còn không có can đảm để đối mặt với anh ta.
Tôi chỉ vội vàng nói rằng mẹ tôi bị ốm, tôi cần về nhà một chuyến.
Anh ta vẫn cắm mặt vào điện thoại chơi game, chẳng buồn ngẩng đầu lên, chỉ thờ ơ đáp một tiếng:
"Ừ."
Giờ đây, tôi vừa rời khỏi nhà bố mẹ.
Lại một lần nữa đối diện với câu hỏi:
"Tôi phải đi đâu?"
Mùa đông ở Thành Đô hơi lạnh, tôi siết chặt chiếc áo khoác trên người, nhưng vẫn không biết mình nên đi đâu.
Suốt bốn năm qua, tôi đã dồn hết tâm sức vào công việc để kiếm tiền.
Điều đó khiến tôi gần như không có lấy một người bạn thân.
Người bạn tốt nhất của tôi là bạn cùng phòng hồi đại học.
Nhưng giờ đây, mỗi người một nơi, và tôi cũng không muốn để cô ấy biết chuyện này.
Cô gái trên WeChat vẫn tiếp tục nhắn tin cho tôi, còn gọi cả cuộc gọi thoại.
Tôi không nghe máy, chỉ nhắn lại:
"Ngày mai gặp mặt nói chuyện."
Tôi cần làm rõ một chuyện:
Chồng tôi đã ngoại tình thế nào?
Khi cô ta nhắn tin, tôi đã tin.
Nhưng tôi vẫn muốn thấy tận mắt.
Tôi muốn biết người đã cùng tôi đầu gối tay ấp suốt bốn năm qua, rốt cuộc mang bộ mặt nào khác nữa.
Tôi mua đồ ăn và rượu ngon về nhà.
Trong thức ăn, tôi bỏ thêm thuốc ngủ.
Anh ta vừa ngồi xuống bàn ăn đã lầm bầm:
"Sao lại mua lắm đồ thế, phí tiền quá."
Tôi nhẹ nhàng nói:
"Bởi vì em thấy anh vất vả, muốn bồi bổ cho anh một chút."
Vừa ăn, tôi vừa hỏi:
"Anh thích em ở điểm nào?"
Anh ta tỏ ra mất kiên nhẫn:
"Ở bên nhau lâu thế rồi, còn hỏi cái này làm gì?"
Tôi tiếp tục:
"Vậy tại sao anh lại chọn em?"
Anh ta không buồn trả lời, chỉ vừa ăn vừa lướt điện thoại.
Căn trọ cũ kỹ vẫn là nơi chúng tôi đang ở, chưa kịp chuyển đến nhà mới.
Cả phòng chỉ có một chiếc giường, một tủ quần áo và một chiếc bàn.
Tôi ngồi đối diện anh ta.
Qua tấm gương dán trên tủ quần áo, tôi nhìn thấy chính mình.
Một người phụ nữ hơi thừa cân, khuôn mặt bóng dầu vì nấu ăn, tóc tai rối bù.
Tôi bỗng cảm thấy buồn nôn.