TÔI KHỞI NGHIỆP THÀNH CÔNG CHỈ VỚI MỘT ĐÔI TẤT NHƯ THẾ NÀO?

Phần 3

[Tôi khởi nghiệp thành công chỉ vớ một đôi tất như thế nào] P3

9

Khi chúng tôi vào phòng, Giám đốc Vương đã nóng lòng muốn cởi áo ra, xoa tay nhìn tôi.

"Tự mình cởi đồ đi."

Tôi gật đầu.

"Được, tạm biệt."

Nói xong liền xoay người rời đi, hệ thống lập tức trở nên nóng nảy.

"Cảnh cáo bắt buộc trừng phạt, cảnh cáo bắt buộc trừng phạt."

Ngay khi tay tôi chuẩn bị nắm lấy tay nắm cửa, một dòng điện cực mạnh chạy xuyên qua cơ thể tôi. Giám đốc Vương vừa lao tới ôm thì tôi bèn dùng hết sức giữ tay gã lại.

Sau đó, hai chúng tôi giống như châu chấu mắc dây, dòng điện chạy khắp cơ thể, tứ chi co giật rồi ngã xuống đất.

Haha, không ngờ tới đúng không? Cơ thể con người có thể dẫn điện, đây chính là kế sách của tôi!

Nằm trên mặt đất một lúc, Giám đốc Vương nhìn thẳng lên trần nhà, hoài nghi nhân sinh.

Tôi nghiêng đầu nhìn gã.

"Hehe, đến đây nào cục cưng.”

Tôi gồng mình bò về phía gã, u ám, hung dữ và vặn vẹo, Giám đốc Vương hét lên và chống tay lùi về sau.

"Đừng tới đây, đừng tới đây..."

Đúng lúc này, ngoài cửa có tiếng bước chân dồn dập kèm theo tiếng khóc của Lâm Vũ Nhu.

"Xin lỗi anh Tư Niên, là do em không chăm sóc tốt cho cô ấy. Em đã nhắc nhở cô ấy người đàn ông họ Vương kia không phải là người tốt. Ai ngờ vì để nhận được hoa hồng, cô ấy đã lặng lẽ lên lầu sau khi chúng ta rời khách sạn."

"Rầm——"

Lúc cửa phòng bị phá tôi đang nằm bên cạnh Giám đốc Vương.

Giám đốc Vương không mặc đồ còn tôi thì quần áo nhếch nhác, cả hai chúng tôi đều thở hổn hển, đầu tóc rối bù.

Đôi mắt Cố Tư Niên lập tức đỏ lên.

Hắn ta lập tức tiến tới xốc tôi lên, giơ tay tát tôi hai cái.

"Con khốn!"

Cố Tư Niên bóp cổ tôi, giọng khàn khàn.

"Nhan Nghiên, sao cô có thể đê tiện như vậy?"

10

Lâm Vũ Nhu cau mày nhìn Giám đốc Vương đang nằm trên mặt đất bên cạnh.

"Giám đốc Vương, Nhan Nghiên là người phụ nữ đã có gia đình, sao anh có thể làm như vậy với cô ấy?"

Theo cốt truyện ban đầu, Giám đốc Vương cố ngụy biện, nói rằng tôi đã dụ dỗ gã, khiến tôi và Cố Tư Niên hiểu lầm càng sâu sắc hơn.

Bây giờ Giám đốc Vương đương nhiên rất sốc, liều mạng lắc đầu giải thích.

"Không phải tôi, tôi không có, cô đang nói nhảm, giữa hai chúng tôi không có chuyện gì xảy ra cả!"

Lâm Vũ Nhu choáng váng mở to mắt:

"Ông cho rằng chúng tôi là kẻ ngốc sao? Không có chuyện gì xảy ra vậy tại sao ông lại cởi quần áo?"

Giám đốc Vương lo lắng:

“Trong phòng nóng quá nên tôi cởi quần áo ra, không liên quan gì đến cô ấy. Tôi chỉ đưa cô ấy đi ký hợp đồng thôi, chúng tôi thật sự không có gì cả. Cô Nhan, cô mau giải thích rõ ràng cho bọn họ biết đi."

Nhìn Cố Tư Niên vẫn còn đang nắm chặt cổ áo, tôi ấm ức quay đầu đi chỗ khác.

"Kệ đi, để hắn muốn nghĩ thế nào cũng được."

Giám đốc Vương như sắp khóc, hung dữ trừng mắt nhìn Lâm Vũ Nhu.

"Tôi không quan tâm các người định làm gì, chỉ cần đừng để cô ấy đi cùng tôi."

"Anh Cố, tôi là người ngay thẳng. Anh không thể để những lời vu khống như vậy đổ lên đầu tôi được."

Giám đốc Vương lo lắng cố tránh mặt tôi, Cố Tư Niên sửng sốt một lúc rồi giãn hai hàng lông mày đang níu chặt ra.

Giám đốc Vương nhân cơ hội ký hợp đồng rồi nhanh chóng dúi nó vào tay tôi.

"Cô Nhan, tôi là người quý trọng danh dự. Để tránh bị nghi ngờ, sau này hãy để người khác trong công ty bàn bạc với tôi. Tôi thực sự không muốn gặp lại cô nữa đâu."

Tôi liền hỏi hệ thống trong đầu.

"Là gã không giải thích rõ ràng, không tính là tôi thay đổi cốt truyện đâu nhỉ?"

Hệ thống: "Ừ... không tính."

Khi Lâm Vũ Nhu ra khỏi khách sạn, khuôn mặt cô ta tràn đầy sự hoang mang, Cố Tư Niên phớt lờ cô ta, hung hăng đẩy tôi vào xe.

"Đồ mất mặt, cút về nhà cho tôi."

Cửa xe đóng lại, Cố Tư Niên vươn tay nắm lấy cằm tôi, con ngươi đen tối sầm lại.

"Nhan Nghiên, vì tiền, ai cũng có thể sao?"

Tôi còn chưa nói gì thì Cố Tư Niên đã cúi đầu lại gần.Vì uống quá chén nên tôi ợ một hơi lớn, mùi đồ ăn lẫn mùi rượu xộc vào mặt Cố Tư Niên.

Cố Tư Niên: …

11

Mặc dù tôi không thể chống lại Cố Tư Niên, nhưng tôi luôn có thể khiến hắn chán ghét theo cách riêng của mình, khiến hắn từ bỏ ý định chạm vào tôi.

Không ngờ tối nay Cố Tư Niên dường như trở thành một người khác.

Dù tôi có ợ hay thổi vào mặt hắn bao nhiêu, hắn vẫn không để ý.

Về đến nhà, hắn kéo tôi vào phòng tắm, dùng vũ lực súc miệng bằng nước cho tôi, ném tôi vào bồn tắm, mở vòi sen và dội nước lạnh vào người tôi.

Áo khoác của tôi nhàu nát trên sàn, áo sơ mi trắng ướt đẫm nước và dính chặt vào người, làn da trắng như tuyết bên dưới như ẩn như hiện. Ánh mắt Cố Tư Niên tối sầm lại, anh ta ôm lấy cổ tôi, cúi người lại gần.

Nụ hôn của hắn vừa lạnh lẽo vừa bá đạo, mang theo ý lạnh thấu xương, tôi rõ ràng cảm thấy có gì đó rất khác thường.

Bạn cần đăng nhập để bình luận