TÔI KHỞI NGHIỆP THÀNH CÔNG CHỈ VỚI MỘT ĐÔI TẤT NHƯ THẾ NÀO?

Phần 2

[Tôi khởi nghiệp thành công chỉ với một đôi tất như thế nào] P2

4

Tôi trở về biệt thự nhà họ Cố.

Cố Tư Niên và tôi luôn ngủ riêng, trong biệt thự lớn như vậy, hắn sống ở tầng ba còn tôi ở tầng hai.

Nhân lúc người hầu không chú ý, tôi lẻn vào phòng Cố Tư Niên lấy mấy cái  đồng hồ, nhẫn, vòng tay trong tủ của hắn.

Mấy thứ này đem cầm thôi cũng đã kiếm được mười mấy triệu rồi, không hiểu sao nữ chính lại phải khổ cực đi vay tiền như vậy.

Tôi ôm đồ vào lòng, hệ thống bất mãn: “Sao ký chủ lại trộm đồ?”

Mắt tôi mở to.

"Việc giữa vợ chồng sao có thể gọi là trộm cắp? Cậu có hiểu luật không vậy, đây gọi là tài sản chung của vợ chồng, vốn dĩ tôi đã sở hữu một nửa rồi.”

Hệ thống:……

"Không được, cô để đồ xuống cho tôi. Nhan Nghiên là người rất có lòng tự trọng, cô ấy muốn đi làm kiếm tiền, trên đường sẽ gặp phải nam phụ. Nếu cô hành động như vậy thì toàn bộ cốt truyện sẽ rối tung lên mất!"

"Tôi chỉ đi lấy một chiếc đồng hồ thôi, vẫn sẽ đi làm, sẽ không ảnh hưởng đến cốt truyện chính."

"Nếu không buông ra cô sẽ bị cưỡng chế trừng phạt.”

Tôi đang tranh cãi với hệ thống thì đột nhiên ngoài cửa vang lên tiếng bước chân.

Tôi giật mình, ôm chặt đống đồng hồ trong tay, quay đầu nhìn xung quanh rồi nhanh chóng quỳ xuống chui xuống gầm giường.

Vừa trốn xong đã thấy Cố Tư Niên kéo Lâm Vũ Nhu vào.

Đôi giày cao gót của Lâm Vũ Nhu giẫm đất tạo ra một loạt âm thanh sắc nét, cô ta cố tình tạo ra tiếng động lớn, gắng nói to.

“Anh Tư Niên, ôm em—”

Tôi mới dầm mưa xong, một sợi tóc xẹt qua chóp mũi làm tôi không nhịn được mà hắt xì thành tiếng.

"A——Hắt xì——"

Giây tiếp theo, giọng nói lạnh lùng mang theo sự tức giận của Cố Tư Niên vang lên.

"Ai ở đó? Ra ngoài cho tôi!"

Tôi nằm xuống đất giả chết.

“Tôi đếm đến 3, 1——”

Hệ thống cũng đang thúc giục tôi.

"Ký chủ đừng hành động liều lĩnh, đi ra ngoài xin lỗi Cố Tư Niên mau đi, nếu không tôi sẽ cưỡng chế trừng phạt.”

Tôi chỉ biết giấu đồng hồ rồi bực tức bò ra khỏi gầm giường.

Lâm Vũ Nhu vừa sốc vừa giận.

"Nhan Nghiên, cô—— cái đồ không biết xấu hổ, trốn ở chỗ này là muốn dụ dỗ anh Tư Niên à?"

Cố Tư Niên nhìn tôi với ánh mắt đằng đằng sát khí, tôi nảy ra một ý tưởng.

"Anh đừng hiểu lầm."

"Tôi không chia rẽ hai người, tôi tới để tham gia chung với hai người nha——"

5

Cố Tư Niên và Lâm Vũ Nhu đứng bất động, tôi gượng cười, đi qua ôm bả vai của Lâm Vũ Nhu.

"Không phải ngày nào cô cũng hét toáng lên mình không được à? Không sao cả, chúng ta là đồng nghiệp, tôi sẽ san sẻ giúp cô.”

Lâm Vũ Nhu không kịp phản ứng.

"Ai muốn làm đồng nghiệp với cô?”

"Ô kìa, chúng ta đều là người phụ nữ của Cố Tư Niên, không phải đồng nghiệp thì là cái gì? Đừng lo, tôi là người rất có tinh thần đồng đội, sẽ không bao giờ để cô——"

"Đi ra ngoài!"

Cuối cùng Cố Tư Niên không nghe nổi nữa, đen mặt run rẩy chỉ tay về phía cửa.

Tôi nhún vai đi ra ngoài.

“Vậy lần sau có cơ hội lại hơp tác nhé.”

Ai ngờ cánh tay lại bị người ta kéo lấy, Cố Tư Niên nhìn Lâm Vũ Nhu đầy lạnh lùng.

"Đi ra ngoài."

Hốc mắt của Lâm Vũ Nhu lập tức đỏ lên, cô ta cắn môi nhưng không dám trái lời Cố Tư Niên, chỉ có thể liếc tôi tàn nhẫn rồi khóc chạy đi.

"Đồ con đĩ không biết xấu hổ!”

Cố Tư Niên đóng sầm cửa lại, dùng sức ấn tôi vào cửa, trong đôi mắt đen của hắn như nổi cơn bão.

"Nhan Nghiên, cô hèn hạ tới mức làm bất cứ thứ gì vì tiền sao?”

Hắn vừa nói vừa cúi đầu cắn vào xương quai xanh của tôi, lực mạnh khiến tôi đau đến mỗi cào móng tay vào tường.

Sau đó tôi mới nhớ Cố Tư Niên trong sách luôn như thế, mỗi lần sỉ nhục Nhan Nghiên ở bên ngoài xong lúc về còn trút giận với cô ấy, cũng không biết là tật xấu gì nữa.

Cố Tư Niên hôn lên cổ tôi, hô hấp càng trở nên nặng nề, tôi chán ghét cực kỳ, vừa mới nhấc đầu gối chuẩn bị đá thẳng vào gốc rể thì hệ thống đã đánh đòn phủ đầu.

“Cưỡng chế trừng phạt——”

Tôi lập tức bỏ chân xuống, được rồi được rồi, cũng chẳng có gì to tát.

Cố Tư Niên hôn dọc theo cổ đến tận miệng tôi, một lúc sau, hắn lùi lại rồi nhìn tôi với vẻ khó xử.

Cố Tư Niên đưa đầu lưỡi l.i.ế.m răng một vòng rồi mới chậm rãi thè lưỡi ra, trên đó có vài hạt nhỏ màu đen.

Hắn lấy tay nhặt những mảnh vụn đó, nheo mắt nhìn chúng.

Tôi thở phào nhẹ nhõm.

"Má ơi, đống vỏ hạt óc chó này đã kẹt trong miệng tôi rất lâu rồi, dùng móng tay cũng không thể lấy ra được. Miệng của anh còn mạnh hơn cả giác hút nữa.”

"Bên này vẫn còn nữa, anh giúp tôi chút đi.”

Tôi há miệng to tiến lại gần Cố Tư Niên, hắn lập tức quay mặt đi, đẩy tôi thật mạnh.

"Cút ra ngoài!"

"Hệ thống, giờ hắn bảo tôi cút, tôi cút không sao chứ?”

Hệ thống: "...Không sao."

6

Sau đêm đó, Cố Tư Niên liên tục phớt lờ tôi mấy ngày, tôi vui vẻ bình yên, cố gắng tìm mọi cách kiếm tiền.

Tôi chỉ vào một cây thông La Hán cổ thụ trông đơn giản ở ngoài cửa, hưng phấn: "Nhìn xem, cây thông La Hán này đã hơn hai trăm năm tuổi, Cố Tư Niên đã bỏ ra 3 triệu để mua nó. Tôi gọi người bán nó rồi thay cây đó bằng cây rẻ hơn để thu được phần tiền chênh lệch thì thế nào?”

Hệ thống từ chối tôi không chút do dự, tôi rất tức giận.

Bạn cần đăng nhập để bình luận