Tính Ma

Chương 19 Ba phe chuẩn bị Mới

Đi tới đi lui, một hồi cũng đến bờ suối.

Men theo dòng nước, di chuyển lên thượng lưu.

Quả nhiên như sở liệu, đường nơi đây tương đối bằng phẳng.

Dù cho mấy ngày trước mưa lớn, hai mép bờ, nước dâng lên cao cũng không làm hẹp đi bao nhiêu.

Đoàn người trên đoạn đường này, di chuyển cũng có chút mệt mỏi, đa số người đi bộ đường dài đều chọn cách lên thùng xe, khu xe nghỉ để mặc ngựa kéo.

Khuê Vũ từ bên trong xe bước xuống, nàng không quên mục đích ban đầu của mình.

"Chỉ là hiện tại có chút khó làm."

Suy nghĩ quá nhiều, làm đầu nàng có chút đau nhức.

Khuê Vũ đưa tay lên trán xoa nhẹ thái dương.

Đích Phàm thúc dục mọi người, lần này nghỉ ngơi khoảng chừng một nén hương.

Khuê Vũ ngồi tại bờ suối. Nàng ngồi trên một tảng đá nhỏ.

Hai chân đặt dưới làn nước, dòng gợn lăn tăn khiến nàng tâm tình vui thích.

Từ đằng sau bước tới, Trương Thứ nói với giọng trách cứ.

"Hành động khi nãy ngươi thể hiện trước mặt mọi người là có ý gì?"

"Chả nhẽ chúng ta liên thủ ngươi không có lòng tin."

"Ta mẹ nó! Kế hoạch là ngươi đề xuất đến lúc quan trọng, không màng danh dự đi quỳ cầu người khác."

"Ta thật sự quá thất vọng về ngươi!"

Khuê Vũ tay chống cằm, tiện tay lấy một hòn đá nhỏ ném xuống nước.

Trước khi ném chỉ thấy nàng truyền một tia linh khí nhu hòa của mình vào.

Cả hai người đưa mắt dõi theo, đá nhỏ nảy bảy hồi rồi chìm xuống dưới.

Khuê Vũ mở miệng, từ tốn đáp.

"Sóng to gió lớn đến một lúc cũng bình lặng yên ắng."

"Ngươi và ta như hòn đá nhỏ vừa rồi vậy."

Đứng trước dòng nước chảy xiết, lực bật dù có mạnh cũng chỉ như châu chấu đá xe, nghĩa vô phản cố.

"Mà dòng nước chảy cuồn cuộn không ngừng chính là thử thách nhân sinh."

Trương Thứ không hiểu Khuê Vũ giải thích tốt cuộc có ý nghĩa gì?

"Lời ngươi nói là sao?"

Khuê Vũ khẽ cười, mở miệng tiếp tục nói.

"Rất đơn giản, ngươi tiếp tục nhìn."

Hòn đá chìm xuống cũng không dừng lại, theo Khuê Vũ vận dụng linh khí giấu trong đá nhỏ.

Ở dưới làn nước lạnh buốt, đá nhỏ bị sóng nước cuồn cuộn cuốn trôi đi.

Vậy thì có điều gì khác biệt?

Chỉ thấy đá nhỏ dưới sức ép của lưu hà từng bước, từng bước lợi dụng gợn sóng.

Mạnh mẽ lao về phía bên kia bờ.

Sóng nước đánh mạnh một cái, đá nhỏ thuận lợi mắc kẹt trên bờ suối.

Trương Thứ cau mày khẽ biến.

"Đây là…"

Nàng tiếp tục giải thích.

"Dưới áp lực, khó khăn của cuộc sống, luôn có những người không chịu từ bỏ cố gắng vượt qua."

"Thế nhưng vượt qua thế nào, làm sao qua được thì mấy ai có thể hiểu."

"Bọn họ suy nghĩ đơn giản, có người nói."

"Ta sẽ nghịch thiên mà đi, dù phía trước gian khổ chỉ cần ta bước tiếp nhất định có ngày thành nên đại sự."

"Cho dù chết cũng không hối hận."

"Lại có người nói, quá khó khăn rồi! Chuyện này quá nguy hiểm, lựa chọn biện pháp an toàn mới là ổn thỏa."

Một bên liều mình cố chấp, không nhìn thời thế, một bên quá cầu toàn không thành nên đại sự.

Nhìn nhận vấn đề, hiểu biết, lý giải thế cục muốn vượt qua vậy phải làm sao?

"Khi ngươi gặp một chuyện nan giải, thử mấy cách đều thấy không ổn, lúc thì quá mạo hiểm, lúc thì quá bị động, sẽ cảm thấy mọi lựa chọn đều là may rủi."

"Lúc đó, điều cần làm không phải là miễn cưỡng chọn một đường, mà là ôm trọn cả hai lối suy nghĩ."

"Hòn đá vừa rồi, ban đầu chọn con đường nghịch thiên, cậy sức mình mà nhảy qua dòng nước. Đi được nửa chừng, lực tận mà thế nước vẫn mạnh, nó buộc phải dừng lại đúng thời điểm. Chính khoảnh khắc dừng lại đó, mới là bước ngoặt."

"Nó không cố chấp lao lên nữa, mà tỉnh táo mượn ngoại lực, thuận theo dòng nước, từ từ tìm lấy cơ hội."

"Khác biệt nằm ở chỗ ấy. Ngươi có hiểu được một tia môn đạo nào trong đó không?"

Khuê Vũ quay đầu lại, nhìn Trương Thứ ngơ ra như phỗng.

Hắn một tiểu dong binh, sao có thể hiểu thứ đồ vật này.

Khuê Vũ giảng giải quá cao thâm, Trương Thứ kết hợp với lời nói và hành động của Khuê Vũ gần đây.

Với đầu óc hắn cũng chỉ có thể nghĩ:

"Khuê Vũ đây là đang muốn mượn ngoại lực từ bên ngoài mà thôi."

Khuê Vũ đứng dậy, không tiếp tục giải thích về vấn đề này. Nàng đi vào chính sự, thì thầm vào tai Trương Thứ.

Nàng nói.

"Thôi bỏ đi, nói nhiều như vậy ngươi cũng không hiểu."

Đơn giản chính là Khuê Vũ muốn dựa hơi Cát lão hơn nữa còn thể hiện ra tư thái, ta không muốn tranh giành của ngươi, người muốn làm gì thì làm.

Như vậy vừa tỏ ra Khuê Vũ không có động cơ cùng ham muốn.

Đích Phàm dù muốn hại nàng, suy nghĩ thiệt hại hắn cũng không muốn làm phật lòng Cát lão.

Chiếu theo hướng này mà nghĩ, hắn sẽ càng giảm cảnh giác cùng khả năng giết nàng đi.

Sắc mặt hắn khẽ biến, không khỏi khâm phục tài trí của Khuê Vũ.

"Cái này… Diệu kế!"

Chất vấn gì chứ, hắn lựa chọn đi theo Khuê Vũ quả là đúng đắn.

"Mẹ nó! Đây là một nữ nhân bình phàm cái gì chứ?"

Khuê Vũ vội che mồm hắn lại.

"Ngươi nói bé một chút."

"Muốn cả hai đi đời luôn hay sao?"

"Cứ như vậy mà làm."

"Ngươi thông báo với mọi người một chút."

Sau khi Trương Thứ đi khỏi, Khuê Vũ nhân lúc không người chú ý giải một nắm bột phấn.

Bên ngoài chính là giả trang một bộ, ta muốn xua đuổi ma thú phụ cận.

Nàng vừa dải xong, một bên suy nghĩ.

"Cũng may tên Trương Thứ kia đầu óc không được thông minh lắm, chính mình biên đạo lý thật sự khiến hắn tin."

"Nhân tính con người, nắm rõ rồi thật dễ hành sự."

Khuê Vũ lắc đầu, vẻ mặt bình thản.

"Cảm giác khí chất nàng càng ngày càng biến hóa."

Tiểu Phàm ý nghĩ lúc này là như vậy.

Hắn bình thường ít nói, cũng vô cùng mờ nhạt trong đội.

Thế nhưng hắn lại là một người vô cùng chú ý tiểu tiết.

Khuê Vũ từ lúc nào nói nhiều đạo lý như vậy?

Tiểu Phàm không rõ cũng không có ai nói cho hắn điều đó.

Một đoạn thời gian kế tiếp cũng không có bất kỳ sự việc nào xảy ra, mọi người đều theo kế hoạch mà duy chuyển.

Nhìn trời xa xăm, mây vần uốn lượn tại một dòng kình lưu lưới nhanh qua.

Liễu Như Yên cước bộ phi tốc trên dòng nước.

Hai bên bờ dẽ sóng.

Một con Trạch Kình từ dưới làn nước lao lên.

Liền bị nàng nhảy lên tránh được.

Nàng lập tức dùng chân mượn lực đáp mạnh lên đầu Trạch Kình.

Trạch Kình đầu cá thân lươn, hai hàm răng sắc nhõn.

Bị Liễu Như Yên một đá, lặn sâu xuống nước.

Liễu Như Yên dừng cước bộ lại, sử dụng công pháp Vô Thượng Kinh, tạo một lớp lĩnh vực bao quanh mình, khiến cho nàng đứng ở trên mặt nước được.

Nàng nhắm mắt cảm nhận phía dưới, lĩnh vực như máy quét, dù là vật lớn nhỏ đều không thoát cảm nhận của nàng.

Tay thủ thế tay đao, một chém ra phía sau.

Trạch Kình vừa ngoi lên tấn công đã bị Liễu Như Yên dự đoán từ trước, chém rụng xuống.

Máu nhuộm đỏ dòng suối.

Liễu Như Yên nhìn không thèm nhìn tiếp tục di chuyển.

Sử dụng Vô Thượng Kinh như một hắc động không đáy linh khí nàng tiêu hao chớp mắt đã được lấp đầy.

Vừa sử dụng vừa bổ sung, thông qua biện pháp truyền dẫn linh khí từ trường pháp.

Liễu Như Yên ngược lại không lo hao tổn, kinh mạch nàng từ lâu đã rộng đến cực đại, không thể chứa thêm nữa.

Vừa tiêu hao linh khí vừa hấp thu thêm từ ngoại giới, ngược lại quá trình này sẽ làm cho kinh mạch của nàng vững chắc hơn.

Giống như một người nông phu ngày đêm cuốc đất, đôi tay theo thời gian dài ma sát, làm cho bàn tay thô cứng.

Kinh mạch của nàng đồng dạng, linh khí ma sát di chuyển trong kinh mạch không ngừng, từ bó cơ đều căng cứng.

Hoạt động liên tục khiến cơ thể luôn ở trạng thái cao độ.

Dưới sức ép lớn như vậy, cơ thể tự thích nghi, làm cho kinh mạch của nàng vững chắc hơn bao giờ hết.

Cái gì mà khai mạch ngũ tầng?

Loại công pháp này gia thân, căn bản gần như không bị hao chết, hơn nữa chất lượng linh khí không so với Luyện Khí kém.

Liễu Như Yên còn có thể sử dụng được nhiều pháp môn chiêu thức không cùng cảnh giới.

Chỉ dựa vào cảnh giới không thể đo lường sức chiến đấu của nàng.

Đây cũng không phải là cơ duyên, pháp bảo,hay đan dược chất lên.

Không như những cái kia khí vận chi tử, từ đầu đến cuối Liễu Như Yên dựa vào đều là trí tuệ của bản thân.

Đây là tư bản lớn nhất của nàng.

Cùng thời điểm đó.

"Đáng giận!"

"Tại ông lão đó, hại chúng ta dậm chân tại chỗ lâu như vậy."

"Cũng không biết Thiết Mã Lang di chuyển đến đâu rồi, vạn nhất bị mất giấu thì phải làm sao bây giờ?"

Một tráng hán lưng hùng vai gấu mở miệng nói.

"Nhị đệ, chớ khẩn trương, cứ theo giấu vết mà lần."

"Nhưng mà đại ca."

"Không cần thiết nói thì hãy giữ im lặng."

Nói xong không ai tiếp tục lên tiếng, toàn thân huyết sát chi khí cũng là vô thức phát tán ra.

Cả đám người liền ngoan ngoãn mà đi theo.

Kẻ vừa nói chính là đoàn trưởng Thiết Huyết dong binh đoàn.

Khai mạch bát tầng!

Bạn cần đăng nhập để bình luận