Tình Cảm Chân Thành
Chapter 3
07
"Tớ đưa cậu về!" Anh ta nhanh chân đi về phía tôi.
"Chu Hủ, cậu đừng như vậy, tớ không thể đáp lại cậu."
Từ trước khi tôi và Lạc Thừa Phong chính thức hẹn hò, Chu Hủ đã từng tỏ tình với tôi, chỉ là khi đó trong lòng tôi chỉ có Lạc Thừa Phong, từ chối người khác cũng không chút lưu tình.
Sau khi tôi và Lạc Thừa Phong hẹn hò, anh ấy rất ít khi xuất hiện xung quanh tôi.
Tôi cứ nghĩ rằng, anh ấy đã buông bỏ rồi.
"Chỉ là tiện đường đưa cậu về thôi, công ty tớ cũng ở tòa nhà này."
Tôi bị anh ấy chặn họng một cái, ngược lại có vẻ như tôi tự mình đa tình rồi.
Anh ấy đưa tôi một mạch đến dưới chung cư.
"Cảm ơn cậu đã đưa tớ về, lái xe cẩn thận nhé."
"Tử Khâm."
Anh ấy gọi tôi lại, "Tớ luôn muốn hỏi cậu, tại sao trong mắt cậu chỉ có Lạc Thừa Phong? Anh ta rốt cuộc có gì tốt? Rõ ràng ban đầu, người đầu tiên ôm cậu dưới gốc cây lớn là tớ!"
Tôi ngỡ ngàng nhìn anh ấy.
Tôi hoàn toàn không biết!
Hôm đó bế đứa bé từ trên cây xuống bị ngã, hình như có người ở sau lưng tôi đỡ lưng.
Tiếp theo đó là một tiếng nổ lớn, sét đánh ngay trước mắt tôi.
Tôi trực tiếp ngất đi, tỉnh lại đã ở phòng y tế, hoàn toàn không ý thức được có ai vào giây phút cuối cùng đã bảo vệ tôi.
"Hôm đó là cậu sao," Tôi bừng tỉnh, "Tuy muộn ba năm, nhưng vẫn phải nói với cậu một tiếng cảm ơn."
"Nếu như cậu thích Lạc Thừa Phong là vì chuyện này..."
Anh ấy ấp úng, có vẻ sợ nói ra điều gì đó khiến tôi đau lòng, "Tớ..."
"Không phải," tôi ngắt lời anh ấy, "Tớ thích Lạc Thừa Phong, không liên quan đến chuyện này."
Lời anh ấy nói trong phòng y tế, quả thật đã làm tôi rung động.
Nhưng sự rung động thật sự bắt đầu, là lần đầu tiên trong đời tôi đi xem phim ở rạp chiếu phim.
08
Tôi đến từ một vùng quê hẻo lánh, để ra khỏi quê hương, tôi đã cố gắng học tập để đến được ngôi trường này.
Những thứ mà con cái thành phố cho là kiến thức thông thường, trước khi tôi học đại học, đều là những lĩnh vực mà tôi chưa biết.
Lần đầu tiên đi xem phim với bạn cùng phòng, tôi không mang theo thẻ học sinh của mình.
Nhìn họ mua vé nửa giá, còn mình chỉ có thể mua vé giá gốc, tôi đã do dự.
Vé xem phim đắt hơn tôi tưởng, tôi có chút không nỡ.
Nhân viên bán vé nhìn thấy sự do dự của tôi, trên mặt lộ ra nụ cười chế giễu, "Không mua thì đừng có chắn đường, người tiếp theo! Không có tiền mua vé thì xem phim gì!"
Mặt tôi lập tức nóng bừng, không cần soi gương tôi cũng biết chắc chắn đã đỏ ửng.
Ngay lúc đó, Lạc Thừa Phong xuất hiện ở phía sau tôi, anh ta đưa thẻ học sinh của mình ra, mua vé xong đưa cho tôi.
Khoảnh khắc rung động chính là lúc này, anh ta kéo tôi ra khỏi tình cảnh xấu hổ và thấp kém.
Anh ta hơi nghiêng người, ánh mắt tập trung chăm chú, không hề có chút khinh thường nào.
"Tớ không xem suất này, cậu xem với bạn cùng phòng đi!"