Tình Cảm Chân Thành
Chapter 2
04
Trong ký túc xá chỉ còn lại một mình tôi.
Tôi trốn trong chăn, bịt tai không cho mình nghe thấy tiếng sấm mưa bên ngoài, toàn thân toát mồ hôi lạnh.
Nhưng càng sợ hãi, trong đầu tôi càng hiện lên rõ ràng khuôn mặt của Lạc Thừa Phong và Bạch Sa Sa.
Bây giờ họ đang làm gì? Họ sẽ nói chuyện gì? Tại sao Lạc Thừa Phong còn chưa tìm tôi?
Những suy đoán thần kinh sắp khiến tôi phát điên.
Tôi không nhịn được mà gọi điện thoại cho Lạc Thừa Phong, một lúc lâu sau anh ta mới bắt máy.
"Lạc Thừa Phong, bên ngoài trời đang sấm tôi sợ, anh có thể ở bên cạnh..."
Lời tôi còn chưa nói hết đã bị anh ta cắt ngang, "Lãnh Tử Khâm, mưa giông có gì mà phải sợ, em có thể đừng có làm mình làm mẩy thế không? Anh bây giờ đang bận lắm không có thời gian quan tâm đến em."
Tôi nhìn màn hình điện thoại đang tối dần, tim có cảm giác như bị tê liệt.
Tôi chỉ hy vọng anh ta ở bên nói chuyện với tôi, nhưng bây giờ anh ta đến cả chút thời gian đó cũng không muốn cho tôi.
Có lẽ anh ta đã quên những lời mà anh ta từng nói với tôi.
Ba năm trước, cũng vào một ngày mưa giông như thế này, tôi đã cứu một học sinh nghịch ngợm bị mắc kẹt trên cây, sau đó một tia sét đánh vào thân cây.
Tôi và đứa trẻ không bị sét đánh, nhưng tôi lại bị sốt cao.
Lạc Thừa Phong với tư cách là đội trưởng đội tình nguyện, luôn ở bên cạnh chăm sóc tôi.
Tôi run rẩy trong tiếng sấm mưa, "Học trưởng xin lỗi, đã làm phiền anh rồi. Tôi cũng không muốn sợ, nhưng cứ nghe thấy tiếng sấm là không kiểm soát được."
Anh ta cười nhẹ, an ủi tôi: "Em là một cô gái dũng cảm, sợ mưa giông không phải là em hèn nhát, mà ngược lại là huy chương của em."
Tôi đã tin, cũng mãi mãi nhớ nụ cười của anh ta.
05
Một đêm bất an trôi qua, cuối cùng trời cũng hửng nắng.
Hôm nay lẽ ra là Lạc Thừa Phong sẽ đến giúp tôi chuyển ký túc xá, nhưng tôi gọi điện thoại tìm anh ta cả buổi sáng, cũng không nhận được hồi âm.
Tiểu Cảnh thở hổn hển giúp tôi thu dọn đồ đạc, thỉnh thoảng lại nhìn vào điện thoại, muốn nói lại thôi.
Tôi giả vờ không quan tâm mà mở miệng, "Cậu còn biết gì thì cứ nói đi, tớ chịu đựng được."
Tiểu Cảnh liền đặt điện thoại trước mặt tôi.
Đó là ảnh Lạc Thừa Phong và Bạch Sa Sa đi dạo trong khu trường cũ.
Cả buổi sáng anh ta không bắt máy, không trả lời tin nhắn, hóa ra là đang cùng nữ thần ôn lại chuyện xưa.
Sợi dây căng thẳng cuối cùng đứt phựt một cái, nước mắt của tôi trào ra.
Tiểu Cảnh ôm lấy tôi, "Cứ khóc một lần thôi, chỉ một lần này thôi! Lạc Thừa Phong không xứng để cậu phải rơi nước mắt vì anh ta, cậu xứng đáng với người yêu cậu hơn."