Tiểu Kiều Thê Của Phúc Hắc Tướng Quân
Chương 02 + 03: Hà Bao Định Tình
{02}
Thẩm Dật đi liền sáu tháng. Ngày chàng trở về, ta đang ở trong phòng thêu hà bao.
Chàng được người ta khiêng vào, an bài ở gian phòng cạnh tân phòng của chúng ta.
Người hầu ra ra vào vào, bưng ra từng chậu nước nhuộm đỏ /m_á.u/, rồi lại thay nước sạch vào.
Mơ hồ nghe thấy tiếng rên rỉ đè nén của nam nhân trong phòng.
Đêm khuya, trong phòng Thẩm Dật không còn ai, khi ta vào thăm chàng, chàng đang nằm nhắm mắt, mặc tẩm y trắng, sắc mặt tái nhợt, n.g.ự.c quấn băng gạc. Nếu không phải lồng n.g.ự.c chàng vẫn phập phồng, ta thật sự nghĩ chàng đã /c_h.ế_t/ rồi.
Có lẽ tiếng đóng cửa và tiếng bước chân của ta đã đánh thức chàng, chàng yếu ớt mở mắt nhìn ta.
"Lại đây." Chàng gọi ta.
Ta tiến lại gần, ngồi xuống mép giường chàng.
"Sáu tháng nay, nàng ở trong phủ có thoải mái không?" Giọng chàng rất nhẹ, rất nhẹ, chỉ vừa đủ ta nghe thấy.
"Vâng, mọi người đều đối xử với thiếp rất tốt."
Ngay sau đó, Thẩm Dật liền ho lên. Môi chàng vốn đã trắng bệch, giờ lại càng không còn chút huyết sắc.
Ta lo lắng, đưa tay đặt lên n.g.ự.c chàng, xoa nhẹ giúp chàng dễ thở.
Đợi chàng bình tĩnh lại, khóe mắt ta đã ướt nhòe, nước mắt lưng tròng. Ta hỏi chàng: "Chàng sẽ /c_h.ế_t/ sao?"
Chàng khẽ lắc đầu: "Không biết."
"Không, chàng đừng /c_h.ế_t/." Giọng ta nghẹn ngào.
Thẩm Dật cố gắng mở mắt: "Nếu ta /c_h.ế_t/, nàng hãy tìm người khác."
Ta vội vàng nói: "Không được, thiếp... thiếp còn chưa sinh tiểu hài tử cho chàng mà."