22
Sáng hôm sau tỉnh dậy mới phát hiện.
Đây nào phải là giấc mơ.
Người đứng trước song cửa, gương mặt đẹp trai nhưng lạnh lùng kia, chẳng phải là Triệu Trạch Kế sao.
“Được, là ta thất hẹn trước, nhưng nàng lại nhanh chóng thay lòng quá đấy.”
Nàng xoa đầu: “Ngài nói gì cơ.”
“Trần A Mãn, nàng thật nhẫn tâm, ta vừa đi không bao lâu, nàng đã đội cho ta một cái mũ xanh to như vậy.
“Nói, cha đứa trẻ là ai.”
Ồ, hắn đã phát hiện ra Tiểu Nhược rồi.
Nàng định giải thích, nhưng nghĩ lại, hắn thất hẹn lâu như vậy, sao nàng có thể để hắn dễ chịu chứ.
“Chỉ là một người qua đường, thỉnh thoảng ghé qua thôi, Hầu gia không vui thì cứ đi đi.”
Triệu Trạch Kế hiếm khi im lặng rất lâu.
Nàng tưởng rằng với tính cách và thân phận của hắn, chắc chắn sẽ bỏ đi.
Không ngờ, hắn chỉ thẫn thờ ngồi xuống ghế.
“Ta không đi, sau này hắn ở phía Đông, ta ở phía Tây.”
“Hầu gia, ta đã lấy người khác rồi, sao phải vậy.”
“Vậy thì hoà ly với hắn.”
“Không ly được, vì đã có con rồi.”
Triệu Trạch Kế đột nhiên đứng bật dậy, nhìn nàng với ánh mắt u ám.
“Nàng thật sự chọn hắn không chọn ta.”
Ánh mắt đó khiến nàng thoáng chút lo lắng.
“Hầu gia.”
Triệu Trạch Kế phẩy tay.
“Thôi đi, nam tử hán không chấp nhặt với nữ nhân.
“Vậy cho ta làm thông phòng của nàng… được không.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/tieu-hau-gia-muon-lam-thong-phong-cua-ta-p2/9.html.]
“Từ nay về sau, hắn ở phía Đông, ta ở phía Tây.
“Lúc ta có mặt, hắn không được xuất hiện, làm ta chướng mắt.”
Hả. Cảnh này là sao đây.
Không chỉ nàng, ngay cả A nương đang ôm Tiểu Nhược đến tìm nàng cũng suýt nữa làm rơi đứa trẻ.
Nàng liếc nhìn A nương, ra hiệu.
Đừng để Triệu Trạch Kế biết chuyện của Tiểu Nhược.
A nương đặt Tiểu Nhược xuống, bất lực lắc đầu nhìn nàng.
23
“Triệu Trạch Kế, ngài bế nó đi.”
Triệu Trạch Kế lộ vẻ không tình nguyện, nhưng khi nàng đặt đứa trẻ vào tay hắn, hắn vẫn cẩn thận đỡ lấy.
Nhìn đứa bé nhỏ mềm mại trong tay, Triệu Trạch Kế có chút lúng túng.
Tiểu Nhược cũng mở to đôi mắt tròn xoe nhìn hắn.
“Xấu.”
Chưa đầy hai tuổi, nói năng chưa rõ ràng.
Nhưng thằng bé rất giỏi nhìn sắc mặt người khác, hễ thấy người lớn nào mặt không vui là đều nói “xấu.”
Mặt Triệu Trạch Kế càng thêm đen lại.
Nghĩ mà xem, đường đường là mỹ nam tử số một kinh thành, giờ lại bị một đứa trẻ chê là “xấu.”
“Trần A Mãn, con nàng nói chuyện khó nghe y hệt nàng.”
Nàng muốn cười, nhưng phải cố nhịn.
“Đứa trẻ này không giống ta, chắc là giống cha nó, nói chuyện khó nghe.”
Triệu Trạch Kế chẳng thèm đáp lại nàng.
Nàng tiếp tục: “Nó còn giống cha nó ở dáng vẻ nữa, nhất là lông mày, đôi mắt, đều đẹp như cha nó.”
Mặt Triệu Trạch Kế dần không giữ được bình tĩnh.
Hắn thả một tay xuống, vỗ mạnh lên bàn.
“Trần A Mãn, ta đã nhẫn nhịn nàng đến mức này, nàng còn định làm ta khó chịu đến bao giờ, nàng có tim không.”
Nàng bật cười: