TIỂU HẦU GIA MUỐN LÀM THÔNG PHÒNG CỦA TA - P2

1

12

Nàng ngồi trong phòng chứa củi tối om, tai vẫn còn vang vọng lời của Triệu Trạch Kế.

“Vừa mới đưa cho ngươi khế ước bán thân, đã muốn chạy.”

Hắn cười nhìn nàng, nhưng nụ cười không hề chạm đến mắt.

“Ngươi chạy cái gì. Ta đối đãi với ngươi không tốt sao.”

Sau đó đột nhiên thu lại nụ cười.

Lạnh mặt nói với đám tùy tùng: “Nhốt nàng ta vào phòng chứa củi cho hối lỗi.”

Một lát sau, hắn lại miễn cưỡng bổ sung.

“Đừng bắt nàng ta đau, để nàng ta tự đi vào là được.”

Thôi vậy, đã đến thì cứ ở lại, nàng hiên ngang bước vào phòng chứa củi.

Mấy bà nhiều chuyện trong phủ bắt đầu xì xào.

“Đáng đời, thông phòng không muốn làm, lại muốn bỏ trốn, không phải tự chuốc lấy khổ sao.”

“Đắc tội với tiểu Hầu gia, ngày tốt lành của nàng ta coi như hết rồi.”

“Nghe nói nha hoàn trước đây đắc tội với Hầu gia đã bị đánh c.h.ế.t giữa chúng rồi ném ra mộ hoang.”

Tim nàng khẽ thắt lại, dù dạo này nàng có chút táo gan trước mặt Triệu Trạch Kế, nhưng dù sao hắn cũng là cháu ruột của Hoàng hậu.

Kinh thành đồn đãi, Hầu gia kiêu ngạo bất tuân, với kẻ phản bội luôn ra tay không chút nhân từ.

Muốn bóp c.h.ế.t nàng, dễ như bóp c.h.ế.t một con kiến.

Những ngày này trời vào mùa mưa dầm, phòng chứa củi ẩm thấp và lạnh lẽo.

Chưa có chỉ thị của Triệu Trạch Kế.

Người canh cửa không dám để bất kỳ ai tự tiện vào.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/tieu-hau-gia-muon-lam-thong-phong-cua-ta-p2/1.html.]

Nàng thậm chí chẳng có cơm ăn, đói nguyên một ngày, bụng kêu réo vang.

Tiểu Xuân ở bên ngoài lo lắng đến mức xoay vòng vòng.

“Tiểu Cố, ngươi đi cầu xin Hầu gia, thả A Mãn ra đi.”

13

Dựa vào những gì nàng hiểu về Triệu Trạch Kế trong mấy tháng nay.

Đồn đại thì vẫn là đồn đại, hắn chưa đến mức tàn nhẫn đến vậy.

Không ngờ, hắn lại ném một câu:

“Nàng không nghe lời, để nàng chịu đựng đi.”

Nàng thầm nghiến răng chửi rủa hắn trong lòng, nào ngờ nửa đêm, cửa phòng chứa củi lại mở ra.

Một nhóm nha hoàn và ma ma lần lượt bước vào.

Người thì trải chăn, người thì thêm than, thậm chí còn mang theo một chén canh gà nóng hổi.

“Đây là ý của Hầu gia.”

Các ma ma không dám nói nhiều, chỉ khẽ gật đầu.

Một người quen biết với nàng thì thầm: “Hầu gia có lệnh, ban ngày mấy ma ma nhiều chuyện kia đã bị phạt đòn, phạt tiền, chẳng ai dám nói bậy nữa.”

Triệu Trạch Kế, chẳng lẽ là vì nàng.

Không nghĩ nhiều nữa.

Có gì hưởng nấy.

Nàng liền bẻ một cái đùi gà để lấp bụng, có lẽ mấy tháng nay nàng sống có phần dễ chịu quá rồi, ở phòng chứa củi lạnh lẽo này, nửa đêm nàng phát sốt.

Quả nhiên là dễ quen sang, khó quay về khổ.

Trong cơn mơ màng, nàng được bế vào một vòng tay ấm áp, có người lau người nàng, đút cho nàng thuốc.

Bạn cần đăng nhập để bình luận