“Ta nói là đưa nàng về nhà.”
Nàng sững người một chút.
“Sao. Không dám à. Trong nhà có giấu nam nhân khác sao.”
Mới mấy tháng không gặp, Triệu Trạch Kế đã hóa ra một kẻ ghen tuông thế này từ khi nào.
18
A nương nàng sợ hãi khi thấy nàng dẫn Hầu gia về nhà.
Bà lúng túng muốn dọn dẹp căn phòng tốt nhất để Triệu Trạch Kế ở.
Không ngờ, người này da mặt dày thật.
“Không cần đâu, ta với nàng ngủ chung một phòng là được.”
A nương ngượng ngùng lui ra.
“Triệu Trạch Kế, ngài có chút liêm sỉ nào không.”
Triệu Trạch Kế nhếch miệng: “Trước đây chẳng phải đã ngủ chung rồi sao. Sao phải làm ra vẻ xa lạ thế.”
Nàng lười tranh cãi với hắn.
“Nhà ta đơn sơ, tiểu Hầu gia có quen ở không.”
“Ta từng hành quân đánh trận, lúc khẩn cấp ngủ cả trên cỏ, huống hồ là giường của nàng.”
Nói rồi, hắn ôm nàng vào lòng.
Dựa vào hiểu biết của nàng về hắn, m.á.u nóng sôi sục, lại lâu ngày không gặp.
Chuyện bổ củi ấy lại khó mà tránh được.
Không ngờ, hắn lại đổi tính.
Rất nhanh, bên cạnh nàng vang lên tiếng ngáy nhẹ.
Triệu Trạch Kế, thật sự rất mệt mỏi rồi.
Có một người, ngày đêm không ngừng nghỉ, vượt qua núi sông biển cả để tìm nàng.
Chỉ vì nàng đã biến mất, nếu nói không chút cảm động thì là dối lòng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/tieu-hau-gia-muon-lam-thong-phong-cua-ta-p2/6.html.]
Nàng khẽ vuốt phẳng nếp nhăn giữa đôi mày hắn, nằm vào vòng tay hắn, dần dần thiếp đi.
Vài ngày sau, nàng mới biết lý do vì sao Triệu Trạch Kế cứ bám mãi không rời khỏi tiểu viện của nàng.
Tiểu Cố kể lại cho nàng.
“Hầu gia biết ngươi rời phủ, sắc mặt tái xanh, vết thương còn chưa lành đã thúc ngựa trở về kinh thành.
“Hầu gia trở về phủ, bất chấp lời khuyên của lão phu nhân, đốt luôn tòa lầu công chúa xây, không cho ai dập lửa.
“Kết quả là lửa cháy lớn quá, trừ viện của lão phu nhân, Hầu phủ gần như cháy rụi, giờ đang xây lại.”
Nàng thản nhiên đáp: “Ồ, không còn chỗ ở nên mới bám vào ta sao.”
A nương kéo nàng sang một bên.
“Hầu gia sao lại không có chỗ ở chứ.
“A Mãn, ta là người từng trải, nhìn ra được Hầu gia có chút chân tình với con đấy.”
Nàng sững lại, trong lòng có chút rối bời.
“Chân tình thì sao, hắn không thể cưới con được, thân phận chúng ta cách biệt như trời với đất.”
“Sao lại không thể.”
Triệu Trạch Kế bước ra từ trong nhà, vẻ mặt sảng khoái.
“Hôm nay, theo ta về Hầu phủ, nói rõ mọi chuyện.”
19
Ánh mắt lão phu nhân nhìn nàng như muốn ăn tươi nuốt sống, Triệu Trạch Kế lại ung dung ngồi trên ghế.
Lão phu nhân dậm mạnh cây gậy.
“Nếu con nhất quyết cưới nàng ta, thì con đúng là đứa cháu bất hiếu.”
Triệu Trạch Kế cứ thế nhàn nhã uống trà.
Lão phu nhân trừng mắt giận dữ nhìn nàng.
“Nó chỉ nhất thời mới mẻ thôi, nếu sau này bị đồng liêu chê cười, ngươi định đối mặt ra sao.
“Hầu phủ nào lại có tiền lệ cưới nha hoàn làm chính thê.
“Con hồ ly kia, đã nhận năm trăm lượng bạc, sao còn mặt mũi quay về Hầu phủ.”