TIỂU HẦU GIA MUỐN LÀM THÔNG PHÒNG CỦA TA - P1

6

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Nàng liền vòng tay ôm cổ hắn.

Hôn hắn một cái.

Đôi mắt hắn lập tức sáng lên, thực ra, nàng chỉ thấy hắn lắm lời quá mà thôi.

Bổ củi sớm thì ngủ sớm chẳng phải tốt hơn sao.

Dằn vặt đến nửa đêm, nàng bỗng cảm thấy, việc bổ củi này cũng không đến nỗi nào.

Triệu Trạch Kế với gương mặt đẫm mồ hôi, cười đắc ý.

“Xem ra mấy ngày nay ta học cũng không tệ.”

Hả, chuyện này cũng có thể học sao.

“A Mãn có hài lòng không.”

Nàng đỏ mặt như tôm luộc, chỉ muốn co mình lại.

Hắn không nhịn được mà tự giễu.

“Chắc ngươi hài lòng rồi nhỉ, đường đường là Hầu gia của Dũng Nghị Hầu phủ, phải tìm đủ cách dỗ dành một tiểu nha đầu như ngươi vui vẻ.”

Ồ, chẳng trách mấy hôm nay hắn không tìm đến nàng.

Thì ra là đi học… học cái kỹ năng đó sao.

Đúng là đồ háo sắc, thật không biết xấu hổ, má nàng càng lúc càng đỏ bừng lên.

“A Mãn, thêm một lần nữa nhé.”

08

Kể từ hôm đó, dường như nàng dần dần có thể chấp nhận chuyện bổ củi này.

Thậm chí thấy tiểu Hầu gia cũng dễ chịu hơn nhiều.

Dù thường ngày người này mặt lúc nào cũng lạnh tanh, mắt thì nhìn đời cao ngạo.

Nhưng với hạ nhân cũng coi như ôn hòa.

“Dậy sớm thế làm gì.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/tieu-hau-gia-muon-lam-thong-phong-cua-ta-p1/6.html.]

Hắn trở mình, kéo nàng vào lòng.

“Phòng bếp, cần giúp một tay.”

“Ngươi giờ không phải nha hoàn nhóm lửa nữa, quên rồi à.”

Hôm nay Triệu trù nương định làm cá quế sốt tùng thục, vịt bát bảo, nàng muốn học thêm nghề mà.

Nhưng mỗi khi Triệu Trạch Kế ở trong phủ không ra ngoài, nàng lại phải ở trong phòng hầu hạ.

Người này thật nhiều yêu sách.

Chốc lát lại khát muốn uống trà, đói thì muốn điểm tâm, tất cả đều nhắm vào nàng mà gọi.

Thấy nàng mãi không đáp lại.

Hắn thở dài: “Ta có cấm ngươi học đâu.

“Muốn học nghề bếp thì cứ thẳng thắn mà học, đi đi.

“A Mãn, ta chỉ muốn ngươi nói thật với ta thôi.”

Nàng khẽ nói: “Thế nếu Hầu gia muốn dùng trà thì phải làm sao.”

Hắn liếc nàng một cái: “Không có ngươi trong phòng ta thì không xong sao. Ngươi nghĩ mình quan trọng lắm à.”

Lời của Triệu Trạch Kế nghe thì không dễ chịu, nhưng nàng hiểu ý, nàng nghĩ đến việc làm chút bánh trà mới cho hắn.

Làm món bánh hoa sen vậy, thanh mát, dễ ăn, lần trước hắn bảo cũng tạm được.

Vậy mà đến trưa, hắn lại tự dưng mặt mày cau có.

“Nghén rồi à.”

Bánh hoa sen đặt đó, hắn chẳng đụng đến một miếng.

Thật uổng công nàng, giữa trời nắng chang chang, tự mình chèo thuyền đi hái hạt sen, xay thành bột trộn vào bánh, vừa thanh mát vừa giải nhiệt.

Phí mất hơn một canh giờ, thế mà hắn lại chê, nàng chẳng thèm chiều hắn, nghĩ bụng không nên lãng phí.

Liền mang một đĩa ra ngoài cửa.

“Tiểu Cố, ngươi ăn đi.”

Tiểu Cố cười ngại ngùng: “Để dành cho Tiểu Xuân.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận