TIỂU HẦU GIA MUỐN LÀM THÔNG PHÒNG CỦA TA - P1
1
01
Đau quá, trong giấc mơ, dường như nàng đã cùng ai đó bổ củi suốt cả đêm.
“Tiểu Xuân, tỷ lại đè lên tóc muội rồi.”
Nàng khẽ gọi, mơ màng mở mắt.
Nhưng nào thấy bóng dáng Tiểu Xuân tỷ tỷ đâu, thay vào đó, bên cạnh nàng lại là một nam nhân không một mảnh vải che thân.
Nhìn dọc theo lồng n.g.ự.c rắn chắc, là một gương mặt tuấn tú pha chút tà khí.
Lúc này, hắn đang nhắm mắt, bên khóe miệng thấp thoáng vết cắn mờ nhạt của nàng.
Chăn đệm trên giường càng thêm hỗn độn không sao tả xiết.
Y phục của nàng lại đang nằm dưới hông hắn.
Trong khoảnh khắc, A Mãn thấy da đầu tê rần.
Lão thiên gia ơi, cái mạng nhỏ này của A Mãn e là chẳng còn nữa rồi, nàng vậy mà lại ngủ cùng vị tiểu tổ tông của Hầu phủ, Triệu Trạch Kế.
Hôm qua là sinh thần của mình, nàng cùng tỷ muội tốt Tiểu Xuân uống vài chén, nào ngờ say đến mất trí mà trèo lên giường hắn cơ chứ.
Chết rồi, c.h.ế.t thật rồi.
Nha hoàn trước đây từng trèo lên giường hắn đã bị nhét vào bao tải gai, vứt ra bãi tha ma.
Còn một a hoàn khác thì bị đánh mười trượng, chỉ còn thoi thóp rồi cũng bị ném khỏi Hầu phủ.
Nghĩ đến đây, tim nàng bất giác run lên.
Nếu mình bị đuổi đi, mất đi hai lượng bạc bổng lộc hàng tháng của Hầu phủ, biết lấy gì nuôi A nương đây.
Nàng lén lút bò dậy, hai chân mềm nhũn.
Nhìn Triệu Trạch Kế mặt đẹp như ngọc, đúng là tên cầm thú, tối qua đã giày vò người ta đến mức này.
A Mãn cẩn thận kéo y phục của mình ra khỏi cánh tay hắn, run rẩy mặc vào.
Ồ. Một chiếc giày không tìm thấy đâu.
Chẳng kịp nghĩ nhiều, nàng xách lấy chiếc còn lại, nín thở lần ra cửa, khẽ hé một cánh.
Nàng vừa đặt một chân ra ngoài.
“Đứng lại.”
02
Tim nàng như ngừng đập.
“Sao. Muốn chạy à. Triệu Trạch Kế ta đây há phải là người để ngươi ngủ không công sao.”
A Mãn nắm chặt lòng bàn tay, cố gắng kìm nén ý muốn bỏ chạy.
“Tên họ là gì.”
Sau một đêm trần trụi, giọng nàng đã khản đặc.
Nàng đáp bằng giọng khàn khàn: “Tiểu Hạ.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/tieu-hau-gia-muon-lam-thong-phong-cua-ta-p1/1.html.]
Hắn lạnh lùng phán: “Vậy thì thưởng cho ngươi làm thông phòng, những thứ khác đừng hòng mơ tưởng.”
Nàng cúi đầu vâng dạ.
Trong lòng lại thầm đảo mắt khinh thường.
A Mãn này chẳng thèm làm thông phòng của ngươi.
Từ nhỏ, nàng đã tận mắt chứng kiến cảnh A nương làm thông phòng cho phụ thân, rồi sau đó là những tháng ngày đắng cay tủi hổ của một người thiếp.
Cuộc đời như cây tơ hồng, phải bám vào phụ thân mới mong sống sót.
Sau khi phụ thân qua đời, nàng cùng A nương đã phải chịu cảnh bị đích mẫu đuổi ra khỏi phủ.
Làm một a hoàn nhóm lửa trong Hầu phủ thế này là tốt lắm rồi, mỗi tháng có hai lượng bạc, lại còn có thể ở nhà bếp học nghề của Triệu đầu bếp.
“Quay đầu lại.”
Nàng thầm tính toán, đêm qua cả hai đều say rượu, hắn chắc chắn không nhận ra mình là ai.
A Mãn quyết không quay đầu.
“Hầu gia, nô tì cần đi tiểu gấp ạ.”
“Lắm chuyện, đi đi.”
Nàng thở phào nhẹ nhõm, co chân bỏ chạy.
Vừa chạy, A Mãn vừa mừng thầm trong bụng.
Ha ha, trong phủ này làm gì có nha hoàn nào tên Tiểu Hạ cơ chứ.
03
“A Mãn, đêm qua không về phòng, muội đã đi đâu vậy.”
A Mãn vừa nhét vội chiếc giày thêu vào tủ.
Tiểu Xuân đẩy cửa bước vào: “Triệu đầu bếp tìm muội kìa, hôm nay làm bánh trà quả, muội có muốn học không.”
“Học chứ.”
Tay nghề của Triệu đầu bếp trong Hầu phủ này đứng hàng đầu.
Có thể sánh ngang với đầu bếp trong cung.
Nếu mình học được tay nghề của bà, sau này tích góp đủ tiền, mở một quán ăn nhỏ, chẳng phải là quá tuyệt vời hay sao.
Cái chức thông phòng ấy, suốt ngày bị giam cầm trong hậu viện, lại phải đối đầu với chủ mẫu, rồi các vị thiếp thất khác, có gì hay ho cơ chứ.
Nàng vội thay một bộ y phục khác, rồi chạy tới nhà bếp.
Nàng vừa bày biện xong nào bánh ngọt vải thiều, bánh hồ đào giòn, lát lê vòng đào, lại thêm bánh đậu xanh lên bàn.
Còn chưa kịp cùng Triệu đầu bếp nếm thử hương vị.
Tiểu Xuân đã như một cơn gió lốc kéo tuột nàng ra sau vườn, cạnh hàng rào.
Trên mũi cô ấy vẫn còn lấm tấm mồ hôi.
“A Mãn, phúc của muội đến rồi.”
A Mãn ngạc nhiên: “Phúc gì vậy tỷ.”