Ngày hôm đó, bà bắt nàng quỳ xuống nghe bà nói.
“Ngươi được Trạch ca nhi chọn, đó là phúc của ngươi.
“Hãy an phận thủ thường, chớ vọng tưởng viển vông, ngày sau nếu được nâng lên làm thiếp cũng là số phận của ngươi.”
Ý tứ là bảo nàng đừng quyến rũ chủ tử, đừng mơ tưởng tới thân phận chủ mẫu hay quý thiếp gì cả.
Trong lòng nàng lại âm thầm đảo mắt khinh bỉ.
Hai bà cháu nhà này đúng là cùng một đức hạnh.
Phúc này, nàng hoàn toàn không muốn.
Nếu không vì khế bán thân vẫn còn ở đây, tiền tháng của nha hoàn thông phòng lại cao, nàng đã sớm trốn qua lỗ chó rồi.
Huống chi, chức thông phòng này quả thực là một công việc vất vả.
Trăng đã ẩn sau ngọn cây, trong phòng nến đỏ chập chờn.
“Ngươi nói gì. Hửm.”
Triệu Trạch Kế nheo đôi mắt phượng, hỏi nàng.
Các quản gia và phu nhân trong phủ nói đúng, nam nhân một khi đã bắt đầu động tình, thật không có chừng mực.
Ngay cả tiểu Hầu gia từng mắt cao hơn đỉnh, lạnh lùng thanh khiết cũng không ngoại lệ.
Nàng nhìn màn giường đang lay động không ngừng, thầm thở dài trong lòng.
Vì cái chuyện bổ củi này, nàng đã năm đêm liền không được ngủ yên giấc.
Thật sự rất nhớ những ngày Triệu Trạch Kế không về phủ.
Nàng khẽ cất tiếng: “Ngày tháng còn dài, cứ mãi như thế này… e rằng không tốt cho sức khỏe của tiểu Hầu gia.”
“Ngươi nói ta không đủ sức khỏe.”
Nàng không có ý đó mà.
“Không, A Mãn không dám.”
“Lật người lại.”
Nàng không dám cãi lời hắn, chỉ đành làm theo.
Hắn cắn mạnh một cái lên vai nàng.
Hừm, hắn thuộc loài chó sao.
Tức giận khiến nàng thêm táo bạo.
“Tiểu Hầu gia, nô tì muốn tăng… tiền tháng.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/tieu-hau-gia-muon-lam-thong-phong-cua-ta-p1/4.html.]
Không thể làm không công được.
Lời hắn như nghiến qua răng mà bật ra: “Tăng.
“Trong mắt ngươi chỉ có bạc sao. Không còn gì khác sao.”
Khác. Khác là gì.
“Người vì tài mà chết, chim vì ăn mà vong…”
Không nói thì thôi, vừa nói câu này, dường như chọc giận hắn rồi.
“Ngươi thấy chưa đủ mệt. Ta chưa đủ cố gắng sao.”
…
Ngày hôm sau nàng tỉnh dậy, đã là giữa trưa.
Theo lẽ thường, nha hoàn thông phòng không thể ngủ chung giường với chủ tử.
Triệu Trạch Kế không quản nàng, nàng tự nhiên cũng không muốn tự tìm khổ vào thân.
Giường lớn như vậy, chăn đệm phú quý mềm mại, thêm một người như nàng cũng chẳng hề chi.
Nàng ôm lấy góc chăn, cố gắng mở mắt ra, trông như cải trắng bị sương dập, ủ rũ chẳng còn chút sức sống.
Còn Triệu Trạch Kế thì khác, mặc đồ chỉnh tề, tinh thần sảng khoái, phong thái hiên ngang.
Thật khiến người ta tức c.h.ế.t mà, cùng là một đêm không ngủ, sao lại khác biệt lớn đến thế.
Triệu Trạch Kế liếc nhìn nàng với nụ cười không rõ ý.
Bước ra khỏi cửa, chân hắn vừa tới hiên thì dừng lại.
“Đã nói với Lý quản gia rồi, tiền tháng của ngươi sẽ tăng gấp đôi.
“Đồ vật trên bàn kia cũng là của ngươi.”
Lạy trời, đó là chiếc quạt ngọc bích bát bảo, giá trị không nhỏ.
Thế này thì chẳng phải tiền vốn mở tửu quán sắp gom đủ rồi sao.
Nàng vui mừng khôn xiết.
06
Từ sau khi biết có thể kiếm được tiền từ tiểu Hầu gia.
Nàng tự nhiên nhiệt tình hơn hẳn.
Chủ động dâng trà rót nước, gắp thức ăn.
Thỉnh thoảng hắn còn thưởng cho nàng vài món đồ nhỏ.