Tiệm Tư Vấn Thú Cưng Đặc Biệt Của Khu Phố V

8. Bị ốm

Lúc ra khỏi đồn cảnh sát, trời đã tối. Thú cưng trong nhóm chat đều hỏi Lưu Ái Tâm kết quả. Lưu Ái Tâm không biết phải nói sao, bèn hỏi:

[Nếu chủ nhân của các cậu c.h.ế.t đi, và chủ nhân của các cậu bỏ rơi các cậu, rốt cuộc kết quả nào sẽ dễ chấp nhận hơn?]

Phô Mai Nhỏ Điềm Điềm: [Không hiểu, nhưng meo muốn ở bên mama mãi mãi.]

Sài Tang: [Mama sẽ không bỏ rơi ta đâu.]

Quý Ông Anh Quốc: [Láo xược! Sen dám bỏ rơi bổn vương?]

Cam Ca Bắt Chuột AAA: [Cứ lang thang mãi thì sẽ không phải lo lắng chuyện này nữa.]

Alaska: [Tao thà bị bỏ rơi, tao mong chủ nhân được sống tốt.]

Ba Lưu Ái Tâm Gọi Là Đại Thông Minh: [Cục ph.ân nào tìm được cũng cho ba ăn hết, ba đừng bỏ rơi con, con gâu gâu gâu.]

Cuối cùng, Lưu Ái Tâm vẫn chọn nói sự thật cho A Phúc biết. Nó nằm trong cái ổ cũ kỹ, đôi mắt phủ một lớp màng trắng đục nhìn chằm chằm ra cổng lớn không chớp mắt.

Lưu Ái Tâm xoa đầu nó: "A Phúc, chủ nhân của em chưa bao giờ bỏ rơi em..."

Mười năm trước, chủ nhân của A Phúc chuyển đi khỏi khu chung cư này vì người đi cùng bị dị ứng lông chó. A Phúc và đồ đạc của nó bị bỏ lại. Trước khi lên xe, chủ nhân của nó đã dịu dàng xoa đầu nó, nói để nó đợi một lát, sẽ quay lại đón nó ngay.

A Phúc đã đợi.

Chủ nhân của nó cũng đã quay lại.

Chỉ là trên đường về, gặp phải xe tải lớn chở quá tải chạy quá tốc độ. Cả người lẫn xe bị đ.â.m xuống đường cao tốc.

A Phúc quả thực không bị bỏ rơi, chỉ là chủ nhân của nó đã mãi mãi dừng lại trên con đường đến đón nó về nhà.

Sau khi Lưu Ái Tâm nói xong, A Phúc tỏ ra rất bình tĩnh. Nó yếu ớt đảo mắt, l.i.ế.m liếm ngón tay Lưu Ái Tâm, như thể không hiểu. Nhưng trong mắt nó lại không ngừng tuôn ra những giọt nước mắt.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/tiem-tu-van-thu-cung-dac-biet-cua-khu-pho-v/8-bi-om.html.]

[Sen ơi, có thể giúp gâu thêm một việc nữa không? Trước đây gâu nghe nói có một thứ gọi là sô cô la, chó cả đời chỉ được ăn một lần, gâu muốn thử.]

Lưu Ái Tâm gật đầu, đứng dậy đi về phía siêu thị không xa. Vừa ra khỏi siêu thị, Lưu Ái Tâm đã nghe thấy tiếng hét kinh hãi của bác bảo vệ.

A Phúc dùng chút sức lực cuối cùng lao vào dòng xe cộ trước cổng.

Nó đã không được nếm thử sô cô la.

Lưu Ái Tâm chôn tro cốt của nó bên cạnh mộ chủ nhân.

Tuổi thọ trung bình của chó chỉ từ 10 đến 13 năm.

Cả đời A Phúc đều sống trong sự chờ đợi.

Lần này, chắc là chủ nhân của nó thật sự đến đón nó rồi.

Sau chuyện của A Phúc, Lưu Ái Tâm buồn bã suốt mấy ngày. Con người khi yếu đuối, rất dễ bị ốm. Tối hôm đó, Lưu Ái Tâm bị nhiễm lạnh, hôm sau liền sốt cao phải nhập viện. Lưu Ái Tâm không muốn báo cho bố mẹ đang ở xa, chỉ có thể tự mình chịu đựng.

Lúc đang truyền nước, Lưu Ái Tâm đang ngủ gà ngủ gật thì đột nhiên nghe thấy tiếng kêu thất thanh của cô y tá.

"Ôi trời, sao lại có mèo con chạy vào đây, còn dễ thương nữa chứ. Nhưng đây không phải là nơi con có thể đến đâu, ra ngoài nhanh lên, đi đi đi."

Lưu Ái Tâm nghiêng đầu nhìn, Cam Ca đang chạy vòng vòng để tránh sự xua đuổi của cô y tá. Thấy Lưu Ái Tâm, nó kêu meo meo một tiếng.

"Mèo của em đấy, cho nó ở lại một lát được không, lát nữa em truyền xong sẽ đưa nó về nhà."

Lưu Ái Tâm vẫy tay với Cam Ca. Cô y tá lúc này mới rời đi.

Cam Ca hỏi Lưu Ái Tâm trong nhóm chat: [Sen ơi, chị sao vậy? Nhà hôm nay không mở cửa, em đi xa lắm, ngửi mãi mới biết chị ở đây.]

Lưu Ái Tâm không biết mèo có hiểu thế nào là ốm không, chỉ nói với nó là cô cần nghỉ ngơi.

 

Bạn cần đăng nhập để bình luận