TỊCH NGUYỆT
HẾT
Tiêu Ngọc vẫn không thể chấp nhận: "Thẩm Tịch Nguyệt, ngươi đang nói bậy bạ gì vậy! Điều này hoàn toàn không hợp lẽ thường, kim bài miễn tử đã dùng rồi, dựa vào đâu lại không có hiệu lực! Dựa vào đâu!"
"Dựa vào đâu ư?"
Nghe hắn chất vấn, ta lại càng muốn cười.
Người này đầu óc có vấn đề thật rồi, lại dám ở trong thiên lao hỏi ta vấn đề ngu xuẩn như vậy.
"Ngươi hỏi ta dựa vào đâu, vậy thì nên dựa vào việc người lên ngôi hoàng đế, là biểu ca của ta. Mà hắn lại vô cùng căm hận Vân gia, ngươi lại vội vàng muốn cưới Vân Triều, vốn đã khiến hắn chán ghét. Hoàng đế miệng vàng lời ngọc, nói ra chính là thánh chỉ. Muốn ngươi c.h.ế.t ngươi liền phải chết, huống chi là chính ngươi phạm vào điều cấm kỵ, không ai có thể cứu được ngươi!"
Mà ta, chẳng qua chỉ là tìm một lý do danh chính ngôn thuận hơn mà thôi.
Trước khi chết, còn phải mang tiếng xấu.
"Có điều, ta nghĩ ngươi nên cảm ơn ta. Nếu không phải ta nuôi đám người kể chuyện, để bọn họ kể chuyện ở tửu lâu trà quán, cảnh tượng ngày đó của ngươi và Vân Triều, cũng sẽ không được miêu tả sinh động như vậy, ngay cả chi tiết cũng không sai chút nào. Bây giờ khắp hang cùng ngõ hẻm đều đang lan truyền, ngươi nổi danh rồi, c.h.ế.t cũng không còn gì tiếc nuối nữa chứ?"
Ta thật sự là người tốt, đã đến mức này rồi, vẫn còn suy nghĩ cho người khác.
Thật có chút... cảm động thay cho bản thân.
Tiêu Ngọc nhìn chằm chằm ta, trong mắt tràn đầy đau khổ và hận thù: "Thẩm Tịch Nguyệt, ngươi chính là đồ điên!"
Có thể không điên sao?
Nếu có ai trải qua những gì ta đã trải qua ở kiếp trước.
Có lẽ, sẽ còn điên hơn cả ta.
14