TỊCH NGUYỆT
CHƯƠNG 11
Ta không biết hắn đã ăn nói khẩn thiết thế nào trên triều, điều duy nhất có thể biết, chính là sau khi tan triều, Tiêu Ngọc không những quan phục nguyên chức, mà còn thăng quan, trở thành Chính tam phẩm Đô Sát Viện tả hữu Phó Đô Ngự Sử, hơn nữa còn được Hoàng đế ban hôn, cùng đích nữ Vân gia Vân Triều kết làm phu thê.
Đúng vậy, đích nữ Vân gia.
Thánh chỉ được truyền đến phủ trước.
Cầm thánh chỉ, Vân Triều mặt mày hớn hở. Ả ta vuốt nhẹ cái bụng vẫn còn bằng phẳng, diễu võ giương oai trước mặt ta: "Bây giờ ta mới là nữ chủ nhân danh chính ngôn thuận của Tiêu gia, còn ngươi chẳng qua chỉ là một phụ nữ bị ruồng bỏ, còn có tư cách gì ở trong viện tốt nhất? Không bằng mấy ngày nay, mau chóng dọn ra ngoài đi, cũng đỡ đến lúc đó đuổi ngươi ra ngoài, khó coi lắm!"
Tiêu mẫu cũng ở bên cạnh phụ họa: "Ngươi là cái con gà mái không biết đẻ trứng, dù có xinh đẹp như hoa như ngọc thì sao? Không sinh được con, chính là thứ không đáng tiền! Còn không mau thu dọn đồ đạc cút đi, nếu ngươi quỳ xuống dập đầu với ta ba cái, ta còn miễn cưỡng để ngươi làm nha hoàn thiếp thân của ta, sau này lại làm tiểu thiếp cho con trai ta, thế nào?"
Thế nào ư?
Ta buồn cười nhìn bà ta: "Mặt cũng thật dày."
Tai họa sắp đến, mà còn có thể cười vui vẻ như vậy, thậm chí còn lên tiếng châm chọc ta.
Quả nhiên, cả nhà đều không có đầu óc.
12
Tiêu Ngọc mặc quan phục mới, giữa hai hàng lông mày tràn đầy vẻ đắc ý.
Hắn đi đến cổng phủ, đầu tiên là hành lễ với Tiêu mẫu: "Con trai không phụ sự kỳ vọng của mẫu thân, nay cuối cùng đã làm đến chức quan Chính tam phẩm. Sau này chắc chắn sẽ thăng quan tiến chức, làm rạng rỡ Tiêu gia!"
Nói xong, hắn lại quay đầu nhìn Vân Triều, đưa tay vuốt nhẹ bụng ả.
"Vài tháng nữa, đứa bé này sẽ chào đời. Sau này ta nhất định sẽ tận tâm dạy dỗ, để nó sau này cũng có thể trở thành một người đàn ông đầu đội trời chân đạp đất."
"Phụt……"
Thật sự không nhịn được, ta trực tiếp bật cười thành tiếng.
Tiêu Ngọc và Vân Triều, cùng với Tiêu mẫu vốn luôn nhìn ta không vừa mắt đều quay đầu nhìn ta.