Thời Sơ
Chương 3
5
Tôi đưa một phần tiền tiêu vặt của mình cho lớp trưởng, mỹ từ gọi là "trả trước tiền gia sư".
Cậu ấy nhìn một trăm tờ tiền màu đỏ trong phong bì, kinh ngạc không nói nên lời.
Thật ra, dù kiếp trước hay kiếp này, Cố gia đối với con gái nuôi, về cơ bản ăn mặc và tiền tiêu vặt, đều không bạc đãi.
Nhưng đối với Cố Tri Việt mà nói chỉ là chút tiền cỏn con, cho Tống Hiểu Lê, đã đủ để cậu ấy mua thuốc cho bà nội và trả tiền viện phí.
Thậm chí có thể thuê một căn nhà nhỏ bên ngoài, tránh xa người cha bạo hành.
Hẹn lớp trưởng thời gian phụ đạo ngày mai xong, tôi về nhà.
Trong căn biệt thự sang trọng trống rỗng, cha Cố đi công tác xã giao, mẹ Cố đi thẩm mỹ viện chăm sóc sắc đẹp.
Còn Cố Tri Việt, giờ này chắc đang ăn cơm ở Chu gia.
Kiếp trước, Cố Tri Việt bảo tài xế đưa tôi về nhà, bị cha mẹ nuôi của Chu gia nhìn thấy, nhiệt tình giữ anh ta lại ăn cơm.
Sau đó, giống như tình tiết tiêu chuẩn trong phim thần tượng, một bữa cơm tối, khiến thiếu gia từ nhỏ sống trong hào môn lạnh lẽo, cảm nhận được tình thân nồng ấm trong gia đình nghèo khó.
Nụ cười chất phác luôn nở trên môi của cha mẹ Chu gia.
Căn phòng nhỏ hẹp cũ kỹ nhưng tràn ngập hơi thở cuộc sống.
Đều khiến Cố Tri Việt cảm thấy bình yên, càng thêm yêu thích bạch liên hoa nghèo khó sinh ra trong gia đình như vậy.
Giờ phút này, anh ta và Chu Thi Mạn tuy ăn cơm đạm bạc nhưng trong lòng chắc hẳn đều rất vui vẻ.
Tôi chậm rãi thay áo ngủ Hermes, rửa mặt bằng sữa rửa mặt Chanel, ăn một bát yến chưng đường phèn do người giúp việc đưa lên, khóe miệng nở nụ cười lạnh lùng.
Không ai biết, vợ chồng Chu gia đích xác nghèo khó, nhưng không hề chất phác.
Hai người trọng nam khinh nữ, vốn định nhận nuôi một bé trai.
Nhưng trong trại trẻ mồ côi thực sự không có bé trai nào không bị khuyết tật vì vậy họ mới đành phải chọn một bé gái xinh đẹp, sau này dễ chiêu dụ con rể giàu có.
Thấy Cố Tri Việt đưa con gái về nhà, m.á.u trong người hai vợ chồng sôi sục, lập tức bắt "con rể hiền" tiềm năng này về nhà, chiêu đãi chu đáo.
Cái gọi là tình thân, cái gọi là hơi thở cuộc sống, chẳng qua đều là một màn diễn.
Dù sao, muốn lay động thiếu gia trong hào môn, họ cũng chỉ có những thứ này để phô diễn.
Mà kiếp trước, khi tôi nói với họ rằng tôi không muốn gả cho Cố Tri Việt, mẹ nuôi nhốt tôi vào phòng, cha nuôi dùng chân bàn và thắt lưng đánh tôi một trận thừa sống thiếu chết.