Thời Sơ
Chương 12
19
Sau khi buổi roadshow kết thúc, tôi dành một ngày để đến bệnh viện thăm Chu Thi Mạn.
Cô ta mất đi đứa con, nằm trên giường bệnh, sắc mặt ủ rũ, thịt trên mặt đều gầy rộc đi.
Cố Tri Việt đã đề nghị chia tay với cô ta.
Trong những ngày cô ta nằm viện, cha mẹ Chu gia chưa từng đến chăm sóc một lần nào.
Những vị khách duy nhất đến thăm, là những người cô ta không bao giờ ngờ tới.
Viện trưởng cô nhi viện và một vài người bạn cũng là trẻ mồ côi.
"Là Thời Sơ giúp chúng tôi thanh toán tiền đi lại, những năm qua, con bé vẫn luôn quyên góp tiền cho chúng tôi, nhờ có con bé, bệnh của Tiểu Đa và Lạp Lạp đã đỡ hơn rất nhiều." Viện trưởng nói.
Chu Thi Mạn ngây người.
Thật ra trong cô nhi viện, đa số trẻ em rất khó tìm được người nhận nuôi.
Chúng bị bỏ rơi, có đứa vì khuyết tật cơ thể, có đứa vì thiểu năng trí tuệ, có đứa vì mắc bệnh nan y.
So với chúng, tôi và Chu Thi Mạn khỏe mạnh xinh đẹp, đã là những người may mắn trong số những người may mắn rồi.
Khi đó, viện trưởng nói với chúng tôi, chúng tôi là một gia đình lớn, tất cả các đứa trẻ đều là anh chị em.
Nhưng Thi Mạn sau khi rời khỏi cô nhi viện, chưa từng nghĩ đến anh chị em của mình nữa.
Ngược lại là tôi, kiếp trước vẫn thường xuyên quay lại l.à.m t.ì.n.h nguyện viên.
Kiếp này sau khi vào Cố gia, càng trực tiếp quyên góp số tiền lớn, giúp những đứa trẻ khuyết tật chữa bệnh tìm lối thoát.
Nhìn những đứa trẻ này lắp bắp thảo luận về "Chị Thời Sơ" trước mặt mình, Chu Thi Mạn đột nhiên rơi nước mắt.
Cô ta khóc rất lâu, lâu đến mức viện trưởng cô nhi viện dẫn những đứa trẻ tạm biệt cô ta, tôi đã đến bên cạnh cô ta, cô ta cũng không phát hiện ra.
Tôi bình tĩnh đợi cô ta khóc xong.
Một lúc lâu sau, Chu Thi Mạn lấy tay che mặt, khẽ nói: "Có phải cô rất hận tôi không?"
Còn chưa đợi tôi trả lời, Chu Thi Mạn đã cướp lời: "Tôi cũng hận cô."
"Tôi chỉ muốn sống tốt hơn, tôi có gì sai?"
Tôi suy nghĩ một chút: "Không có gì sai."
"Chỉ là cô đã dùng sai cách."
Thi Mạn nhìn tôi: "Ý cô là tôi không lương thiện bằng cô, không thuần khiết bằng cô, không có lòng nhân ái bằng cô?"
Tôi lắc đầu:
"Không phải."
"Thi Mạn, sai lầm lớn nhất của cô là, dù là kiếp trước hay kiếp này, suy nghĩ của cô đều là muốn ăn bánh của người khác."
"Nhưng bánh của người khác dựa vào cái gì phải để cô ăn? Thật sự cho cô ăn rồi, làm sao cô biết bên trong có độc hay không?"
"Cách làm đúng, là tự mình làm bánh."
Chu Thi Mạn khóc lớn: "Cô có tư cách gì nói tôi? Chẳng lẽ bản thân cô không muốn chia tài sản của Cố gia sao?"
Tôi lắc đầu: "Tôi không muốn."
Hai triệu lấy ra từ Cố thị, sau khi công ty của tôi và Tống Hiểu Lê có lãi, đã trả lại cả gốc lẫn lãi rồi.
Còn về quần áo trang sức mà mẹ Cố cho tôi, những món đắt tiền tôi đều cất trong két sắt, lập danh sách ra.
Tôi hy vọng tương lai có thể cắt đứt hoàn toàn với Cố gia.
Nguyên nhân rất đơn giản.
Cố thị dựa vào bất động sản mà phát đạt, gần ba mươi năm qua, trong quá trình tranh giành đất đai, xây dựng nhà cửa, đã xảy ra chuyện, có người chết, không biết có bao nhiêu thủ đoạn ngầm.
Cha Cố có thủ đoạn, những chuyện này hiện tại có thể đè xuống nhưng không thể đè xuống mãi mãi.
Cầm những đồng tiền dính m.á.u bẩn thỉu này, sớm muộn gì cũng gặp chuyện, đến lúc đó những người liên quan đến tập đoàn Cố thị, đều phải ngồi tù.
Chu Thi Mạn không hiểu được những điều này, chỉ ngơ ngác nhìn tôi.
Một lúc lâu sau, cô ta khẽ nói: "Hai kiếp, tôi đều thua cô."
Tôi nhẹ nhàng lắc đầu, sau đó đến gần cô ta.
Đây là mục đích tôi đến, tôi có một số điều muốn nói với Chu Thi Mạn:
"Thi Mạn, hai kiếp, cô đều đuổi theo cắn tôi, giống như tôi là kẻ thù lớn nhất của cô."
"Nhưng, tôi hỏi cô, hai kiếp này, người thật sự hại cô thê thảm, chẳng lẽ là tôi sao?"
Giống như có một tia sét đánh trúng Chu Thi Mạn.