Thời Sơ
Chương 11
15
Máu từ dưới váy của Chu Thi Mạn lan ra.
Cô ta vừa khóc vừa nói: "Tri Việt, con của chúng ta, không còn nữa."
"Là em gái của anh đẩy em, cô ta nói con của anh sinh ra sẽ chia mất phần gia sản của nó..."
Sắc mặt Cố Tri Việt tái mét.
Một lúc lâu sau, anh ta cúi người xuống...
Ôm lấy tôi.
Chu Thi Mạn đột nhiên trợn to mắt.
Cô ta không thể tin được nhìn Cố Tri Việt, đau đớn gọi: "Tri Việt..."
Cố Tri Việt lạnh lùng nói:
"Chu Thi Mạn, cô thật sự làm tôi thấy buồn nôn."
Chu Thi Mạn run rẩy.
Đây là cơn ác mộng của cô ta.
Kiếp trước, Cố Tri Việt thường xuyên nói với cô ta câu này:
"Cố Thi Mạn, cô làm tôi buồn nôn."
Kiếp này, lựa chọn khác, quá trình khác.
Nhưng tại sao vẫn là kết cục giống nhau?
Chu Thi Mạn như phát điên, cô ta hét lên:
"Tại sao?"
"Em rõ ràng đã chọn đúng, đã chọn đúng rồi!"
"Tại sao dù có chọn thế nào, kết quả vẫn như vậy..."
Tôi không còn nghe thấy những lời cô ta nói sau đó nữa.
Cơn choáng váng từ sau gáy truyền đến ngày càng mạnh.
Thế giới dần chìm vào một màu đen kịt.
16
Trong phòng bệnh tràn ngập mùi thuốc khử trùng nhàn nhạt.
Tôi mở mắt ra, Cố Tri Việt đang ngồi bên giường.
Anh ta khẽ nói: "Là Chu Thi Mạn gọi anh đến, có lẽ đã nghĩ sẵn kế hoạch đổ tội cho em."
"Nhưng anh đến sớm nên đã nghe được toàn bộ cuộc đối thoại của hai người."
"Thời Sơ, em hãy nghỉ ngơi cho tốt, đừng nghĩ gì khác."
"Còn nữa, đứa bé của Chu Thi Mạn, là cô ta bỏ thuốc vào nước trái cây của anh..."
Chân vẫn còn đau, sau gáy cũng vẫn còn đau.
Nhưng tôi vẫn không khách khí ngắt lời Cố Tri Việt: "Xin hỏi, anh đang giải thích với tôi sao?"
Cố Tri Việt ngây người.
Tôi kéo chăn lên cao hơn: "Chuyện này, nếu cha mẹ trách anh, anh đương nhiên phải giải thích với họ."
"Nhưng hình như tôi không liên quan gì đến chuyện này?"
Cố Tri Việt im lặng một lúc lâu, khẽ nói.