07
Hôm nay, trong khi tôi ôm một quyển sách và cuộn mình trên sofa phòng khách đọc say sưa…
Thì Hách Liên Dập lại ngồi bên một chiếc bàn cách đó không xa để gõ máy tính xách tay. Không biết đang chơi game hay làm việc.
Tôi hơi khát nước nên đứng dậy định đi rót cốc nước để uống, nhưng không biết có phải do đọc sách quá lâu không ——
Vừa đứng dậy, trước mắt đột nhiên bị một mảng đen kịt bao phủ. Sau đó, cơ thể tôi không kiểm soát được, cả người ngã về phía trước.
Rầm một tiếng, tôi ngã mạnh xuống đất, đầu óc trong khoảnh khắc này trống rỗng, đau đến choáng váng.
"Vân Vãn!"
Vài giây sau, tôi cảm thấy mình được một đôi tay mạnh mẽ ôm lên, đầu tôi áp sát vào một lồng n.g.ự.c rắn chắc và ấm áp.
Cảm giác chóng mặt kéo dài mãi không tan, tôi nhăn mặt khó chịu, đầu óc mơ hồ, bị người đàn ông ôm vào lòng.
"Vân Vãn, Vân Vãn?"
Hách Liên Dập vừa đặt tay lên trán tôi vừa gọi tên tôi hết lần này đến lần khác.
Hồi lâu, tôi mới hoàn hồn lại, đáp một tiếng ngây người: "A?"
Mở mắt ra, trong tầm nhìn mơ màng của tôi là dáng vẻ đang nhíu chặt mày của Hách Liên Dập. Đôi môi mỏng của anh đã mím thành một đường thẳng.
Hai mươi phút sau, bác sĩ gia đình Hách Liên Dập gọi đã đến để khám bệnh cho tôi.
Nguyên nhân đột nhiên chóng mặt ngã xuống không phức tạp, là do tôi bị hạ đường huyết.
May mà lúc ngã xuống, đầu không bị đập vào góc nhọn bàn trà nên không bị thương nghiêm trọng, nhưng vùng vai phải bầm tím một mảng lớn. Trên nền da trắng nõn, trông vô cùng đáng sợ.
Bác sĩ lại làm kiểm tra toàn diện cho tôi.
Đủ thứ bệnh lớn nhỏ, nói chung là -- Nền tảng cơ thể vô cùng kém, phải dưỡng cho tốt, nếu không dễ thành bệnh nặng.
08
Tôi cuộn mình trên sofa một cách uể oải, nhìn bác sĩ đưa thuốc mỡ cho Hách Liên Dập, dặn dò anh tần suất bôi thuốc và những điều cần chú ý.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/thieu-gia-that-om-yeu-duoc-dai-lao-cung-chieu-het-muc/07-08.html.]
Tôi có cảm giác như anh và bác sĩ đã nói chuyện rất lâu rất lâu. Sau đó, họ nói gì tôi đều không nghe vào nữa, bởi vì cơn buồn ngủ đã ập đến, tôi lại nhắm mắt ngủ thiếp đi.
Trong lúc mơ mơ màng màng, tôi cảm giác có người ngồi xổm trước mặt mình, chậc lưỡi khẽ: "Ông tổ à, đừng ngủ ở đây."
Tôi mở mắt, thấy người đàn ông hơi nhíu mày, dường như anh đang tỏ vẻ bất mãn với hành động của tôi.
"Dậy bôi thuốc, lát nữa lên lầu ngủ."
"Ò..."
Tôi chậm rãi ngồi dậy, đang định xỏ giày thì ngay giây tiếp theo, tôi lại bị một tay anh luồn dưới khủy chân, một tay ôm lưng bế lên.
Anh còn cố ý tránh vết thương ở vai tôi.
Tôi bị hành động đột ngột của anh làm giật mình nên không nhịn được kêu lên: "Hách Liên Dập ——"
"Làm gì?" Sắc mặt anh không đổi: "Đi hai bước đã ngã, còn muốn lên lầu?"
"Cái mặt trắng này, tôi có trát mấy lớp phấn cũng không bằng."
"..."
Thôi bỏ đi, nói không lại anh.
Nghĩ ngợi, tôi vòng tay qua cổ anh, yên tâm thoải mái chấp nhận dịch vụ phục vụ của anh.
Dù sao chúng tôi cũng kết hôn rồi.
Bước chân anh dừng lại một chút, sau đó sải bước, vững vàng đi lên lầu.
Anh đưa tôi đến phòng của tôi.
Vết thương ở vai, tôi không bôi thuốc được, thế là chỉ có thể để Hách Liên Dập làm thay.
Lòng bàn tay anh rất nóng, động tác lại nhẹ nhàng hơn.
Nhưng khi bàn tay to lớn đó chạm vào vết thương của tôi, tôi vẫn không nhịn được run lên một cái.
"Ráng chịu một chút." Anh ngước mắt nhìn tôi, dưới ánh đèn, vẻ mặt đó sao quá đỗi dịu dàng.