Thiếu Gia Thật Ốm Yếu Được Đại Lão Cưng Chiều Hết Mực

03

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/60E3A2hOFS

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Cơn sốt vẫn chưa khỏi hẳn, tôi chỉ cảm thấy đầu óc quay cuồng, toàn thân vô lực, vô cùng khó chịu.

Tôi chỉ muốn đuổi đám người này đi thật nhanh, thế là tùy tiện bịa đại một lý do: "Không có hại, chỉ là ngưỡng mộ cậu ấy biết bơi, muốn cậu ấy dạy tôi. Thế là không cẩn thận rơi xuống."

Vân Mặc: "Hừ, lời nói dối vụng về."

Mắt Lâm Lạc Ninh ngấn lệ, dường như bà ta đã thất vọng về tôi đến cực độ: "Tiểu Vãn à, mẹ đã nói với con rất nhiều lần rồi. Mẹ hy vọng con có thể hòa thuận với Tiểu Hoài. Ba mẹ đều xem các con như con ruột của mình."

Ngụ ý chính là, tôi là người hại cậu ta chứ gì.

Vân Hoài khoác tay bà ấy, nhẹ giọng an ủi: "Mẹ, đừng đau lòng, con tin sau này anh trai sẽ không làm chuyện như vậy nữa đâu."

"Tiểu Hoài, con quá mềm lòng."

"Lần trước con cũng nghĩ vậy, kết quả thì sao?"

"Nếu cứ để mặc nó như vậy nữa, không chừng lần sau nó còn dùng thủ đoạn độc ác hơn nữa!"

...

Vân Hoài vừa mở miệng, mấy người họ đã không nhịn được hạ bệ tôi để an ủi cậu ta tới tấp.

Mấy giọng nói đó giống như ruồi kêu vo ve bên tai tôi, ồn đến mức đầu tôi đau nhức.

Tôi nhíu mày khó chịu: "Vậy hay là các người báo cảnh sát đi. Nhớ tìm bằng chứng cho tốt, đừng nói miệng không bằng chứng."

Đừng làm phiền tôi nữa, thật sự rất ồn ào.

Tiếng ồn ào cuối cùng cũng dừng lại.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/thieu-gia-that-om-yeu-duoc-dai-lao-cung-chieu-het-muc/03.html.]

Vân Thịnh chỉ tay vào tôi: "Mày mày mày... Đúng là không biết hối cải!"

"Vân Vãn, còn không mau xin lỗi Tiểu Hoài đi!"

"Mày đừng tưởng chúng tao thật sự không dám làm gì mày."

...

Tiêu rồi, lại bắt đầu nữa rồi.

Oan quá, rõ ràng tôi đề xuất ý kiến này một cách thật lòng mà.

Ngay lúc này, cửa phòng cạch một tiếng, là Hách Liên Dập vừa rồi không biết đi ra ngoài hóng gió hay làm gì đã quay lại.

Trong lòng tôi khẽ động.

Đúng là anh rồi.

Ánh mắt tôi dừng lại trên gương mặt tuấn mỹ và ngang tàng của anh hai giây.

Sau đó tôi khẽ gọi anh: "Chồng ơi."

Khi anh nhìn sang, tôi nháy mắt với anh: "Em muốn về nhà."

Vừa dứt lời, phòng bệnh lần nữa rơi vào im lặng.

Trong đôi mắt đen như mực của Hách Liên Dập ánh lên vẻ trêu tức, tầng sâu hơn là sự thờ ơ không liên quan đến mình.

Anh quét mắt một vòng đầy lơ đãng, sau đó nhếch mép: "Được thôi."

Bạn cần đăng nhập để bình luận