Thiếu Gia Thật Ốm Yếu Được Đại Lão Cưng Chiều Hết Mực
01
Nhân vật phụ phản diện độc ác trong truyện chính là tôi, là vị cậu chủ thật đã bị thất lạc hơn hai mươi năm của nhà họ Vân.
Mà cậu chủ giả Vân Hoài, người từ nhỏ đã bị tráo đổi thân phận với tôi chính là nhân vật chính thụ của cuốn sách này. Cậu ta là người gặp người yêu, là vạn người mê và được mọi người cưng chiều.
Vào năm tôi hai mươi hai tuổi thì được người nhà họ Vân tìm thấy và đưa về nhà. Cả đời tôi luôn chịu sự khổ cực, tôi từng nghĩ rằng, cuối cùng mình cũng đã có một mái ấm và những người thân yêu thương mình.
Nhưng sự thật là –- Ba mẹ, anh trai và người thừa kế nhà họ Cố, người có quan hệ tốt với nhà họ Vân, Cố Bùi... Tất cả mọi người dường như đều thiên vị Vân Hoài hơn, mọi việc đều ưu tiên cậu ta hơn.
Mỗi khi tôi và Vân Hoài xảy ra xung đột tranh chấp, họ đều không hề do dự đứng về phía Vân Hoài. Thậm chí, họ còn không chịu phân biệt đúng sai đã chỉ trích tôi.
Kết quả cuối cùng đều giống nhau, thứ tôi nhận được chỉ là ánh mắt ghét bỏ của người thân bạn bè và một nụ cười ranh mãnh của Vân Hoài.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/thieu-gia-that-om-yeu-duoc-dai-lao-cung-chieu-het-muc/01.html.]
Vân Hoài là bảo bối được họ nâng niu trong lòng bàn tay hơn hai mươi năm, nên giữa bọn họ có tình cảm sâu đậm là việc dễ hiểu.
Tuy nhiên, còn tôi, tôi đã trải qua sự tàn phá của mưa gió trong cuộc sống khốn khó kia. Cơ thể tôi không chỉ yếu ớt và mắc bệnh từ nhỏ, mà những cảm xúc tiêu cực cũng sẽ khiến tôi đổ bệnh. Cho nên, tính cách tôi cũng trở nên cẩn thận dè dặt, tôi luôn dạ dạ vâng vâng để lấy lòng mọi người. Thế nhưng, không hiểu sao tôi toàn gây ra nhiều trò cười.
So sánh ra, sự hoạt bát vui vẻ, phóng khoáng đúng mực của Vân Hoài, cùng khí chất cậu chủ nhỏ cao quý tự nhiên trên người cậu ta càng được lòng người nhà hơn.
Sau khi chứng kiến sự thiên vị của người nhà họ Vân hết lần này đến lần khác, nội tâm tôi vô cùng không cam lòng. Sự không thích đối với Vân Hoài càng thể hiện rõ trên mặt tôi, điều này khiến những trận cãi vã và xung đột giữa chúng tôi liên tục leo thang.
Việc này lại đúng ý Vân Hoài. Cậu ta chỉ cần bán thảm một chút, dùng thêm vài thủ đoạn nhỏ là cuộc tranh chấp của chúng tôi trong mắt người nhà họ Vân liền biến thành sự hãm hại không có ý tốt của tôi.
Sau đó, với suy nghĩ mắt không thấy tâm không phiền, người nhà họ Vân không hề hỏi ý kiến tôi mà đã đưa tôi đi liên hôn. Họ muốn gả tôi cho cậu ba nhà họ Hách Liên, Hách Liên Dập, một kẻ vô công rồi nghề, ngang ngược và khó thuần.
Kết cục cuối cùng là do tôi ghen tị thành bệnh, mất hết lý trí, điên cuồng làm hại Vân Hoài. Thậm chí, tôi còn không kiềm chế được mà làm chuyện phạm pháp, để rồi cuối cùng tự mình chuốc lấy hậu quả, bị người ta đ.â.m c.h.ế.t trong con hẻm tối tăm.