Thiếu Gia Thật Ốm Yếu Được Đại Lão Cưng Chiều Hết Mực

02

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Lúc này, nội dung cốt truyện đã đến đoạn tôi vừa mới kết hôn không bao lâu và trong một bữa tiệc, tôi cùng Vân Hoài đều cùng nhau ngã vào bể bơi. 

Vân Hoài sặc mấy ngụm nước, không có chuyện gì. Ngược lại, cơ thể tôi vốn không tốt, bị giày vò như vậy nên sốt liên miên, phải ở bệnh viện mấy ngày mới khá hơn.

Sắp xếp lại tình tiết trong đầu xong, tôi từ từ mở mắt ra. 

Trần nhà màu trắng tinh đập vào mắt. 

Sự mệt mỏi và khó chịu của cơ thể ập đến. 

Tôi thở dài một hơi thật sâu trong lòng. 

Tôi đã thế này rồi, cử động một chút còn tốn sức thì làm gì còn tâm trí đi tranh giành sự yêu thương với Vân Hoài được chứ.

Trong phòng bệnh có người khác, tôi cử động thân mình một chút, người kia nghe thấy động tĩnh liền quay đầu lại, ánh mắt cũng nhìn sang. 

"Tỉnh rồi à?" Giọng Vân Mặc như có băng vụn lẫn vào. Anh ta cười lạnh một tiếng đầy ẩn ý. 

Sau đó anh ta cầm điện thoại, xoay người ra khỏi phòng bệnh. 

Tôi liếc nhìn theo bóng lưng anh ta rồi chậm rãi ngồi dậy.

Hai mươi phút sau, trong phòng bệnh đứng đầy người. 

Ba Vân Thịnh, mẹ Lâm Lạc Ninh, anh trai Vân Mặc, Vân Hoài và thanh mai trúc mã của cậu ta là Cố Bùi, còn có người chồng Hách Liên Dập mà tôi chưa gặp được mấy lần sau khi kết hôn. 

Mọi người đều đã tụ tập đông đủ.

"Vân Vãn, khi nào cậu mới nhận ra lỗi lầm của mình hả?" Vân Mặc tiến lên một bước, anh ta nhìn xuống tôi từ trên cao và nói: "Cậu dùng loại thủ đoạn hèn hạ như vậy để làm hại Tiểu Hoài, cậu tưởng chúng tôi đều là kẻ ngốc sao?" 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/thieu-gia-that-om-yeu-duoc-dai-lao-cung-chieu-het-muc/02.html.]

Tôi ngẩng đầu nhìn anh ta, khi tôi vừa định nói thì lại phát hiện cổ họng của mình bị khàn vô cùng, ngay cả phát ra tiếng cũng cực kỳ khó khăn. 

Tôi quay đầu nhìn sang bên cạnh, ngay cả cốc nước cũng không có. 

Tôi khẽ ho khan vài tiếng rồi ngước mắt nhìn Vân Mặc, người ở gần tôi nhất, sau đó nói bằng giọng khàn khàn: "Anh, em muốn uống nước." 

Sự tức giận trong mắt Vân Mặc gần như đang ngưng tụ thành thực thể lại ngẩn ra vài giây vì câu nói của tôi, sau đó anh ta xoay người đi rót nước. Động tác của anh ta nhanh chóng, thô lỗ và vô cùng mất kiên nhẫn. 

Anh ta nhét cốc nước vào tay tôi, thuận tiện chậc một tiếng thật mạnh. Ý ghét bỏ vô cùng rõ ràng.

Tôi làm như không nghe thấy, bưng cốc uống từng ngụm nhỏ. 

Mãi đến khi nước ấm lướt qua cổ họng, tôi mới cảm thấy cổ họng mình dễ chịu hơn một chút. 

Uống nước xong, thấy mọi người đều đứng yên nên tôi tốt bụng gọi họ: "Ngồi cả đi." 

Đứng trước giường bệnh của tôi làm gì? Khiến tôi giống như con khỉ bị vây xem vậy.

Cố Bùi không nhịn được nữa. Hắn ta nói bằng giọng lạnh lùng: "Vân Vãn, cậu là người đã đẩy Tiểu Hoài xuống bể bơi để làm hại cậu ấy. Sao bây giờ cậu còn mặt dày như thể không có chuyện gì vậy?" 

"Tôi có chỗ nào là không có chuyện gì chứ?" Tôi tìm tư thế thoải mái dựa vào giường rồi nhắc mí mắt lên, lười biếng liếc nhìn hắn ta một cái: "Anh không thấy bây giờ tôi đang nằm trên giường bệnh, ngay cả cử động một chút cũng khó chịu sao?" 

"Tự làm tự chịu." 

Giọng hắn ta vẫn không đổi: "Bất kể cậu hãm hại Tiểu Hoài thế nào cũng vô dụng. Người độc ác như cậu, vĩnh viễn cũng không thay thế được vị trí của cậu ấy trong lòng chúng tôi!"

Tôi phục thật đấy, còn hãm hại. 

Cái bể bơi bé tí, sâu chưa đến hai mét. Một người đàn ông trưởng thành biết bơi như cậu ta rơi vào đó còn có thể c.h.ế.t đuối chắc? 

Hãm hại cậu ta kiểu này thì thà tôi đi chơi đồ hàng còn hơn.

Bạn cần đăng nhập để bình luận