Thiếu Gia Thật Ốm Yếu Được Đại Lão Cưng Chiều Hết Mực

05 + 06

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/Vt6c157Vw

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

05

Khi tỉnh lại lần nữa, tôi phát hiện mình đang nằm trên giường.

Là nhà của tôi và Hách Liên Dập.

Sau khi kết hôn, chúng tôi ngủ phòng riêng, anh phòng ngủ chính, tôi ngủ phòng ngủ phụ nhưng thực ra diện tích hai phòng gần bằng nhau. Trong phòng của tôi, cái gì cần cũng đều có đủ.

Bụng đói rồi, tôi vén chăn lên, xuống lầu ăn cơm.

Đúng giờ cơm tối, Hách Liên Dập cũng đã có mặt. Anh đang chống cằm ngồi bên bàn ăn với vẻ mặt buồn chán.

Đi hết bậc thang cuối cùng, cơ thể tôi lắc lư không kiểm soát được. Tôi vịn vào lan can bên cạnh cho đến khi đứng vững. Lúc này, tôi mới nhấc chân đi qua từng bước nhỏ.

Ngồi xuống, thấy Hách Liên Dập ngồi đối diện đang nghiêng đầu đánh giá tôi.

Tôi nhìn lại anh một cái: "Chào buổi tối."

Ánh mắt đối phương hơi lóe lên rồi dời tầm mắt đi, anh chỉ ừ nhẹ một tiếng.

"Sức khỏe em sao rồi?" Giọng anh lười biếng, hình như anh chỉ lơ đãng hỏi một câu mà thôi: "Hôm nay, bác sĩ kéo tôi qua một bên, nói chuyện cả một tiếng đồng hồ về những điều cần chú ý."

Cổ họng hơi khô, tôi nâng cốc lên uống một ngụm nước.

"Lúc nhỏ, em bị rơi xuống nước bất ngờ. Từ đó về sau sức khỏe không tốt lắm, dễ bị bệnh."

"Ồ." Anh cười như không cười: "Tôi đây là cưới phải một ông tổ rồi à?"

Món ăn cuối cùng cũng được bưng lên.

Không biết có phải do bị bệnh không, bụng tôi đói nhưng lại không thấy thèm ăn gì cả.

Dùng chén nhỏ múc nửa chén cơm, tôi ăn từng miếng nhỏ, thỉnh thoảng lại gắp một ít thức ăn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/thieu-gia-that-om-yeu-duoc-dai-lao-cung-chieu-het-muc/05-06.html.]

Ngay khi tôi lại một lần nữa vươn đũa, định gắp một món ăn trong đó --

"Đợi chút."

Hách Liên Dập nói rồi lấy điện thoại ra: "Để tôi xem ghi chú."

Vài giây sau, anh dời đĩa thức ăn đó ra xa, không cho tôi gắp.

"Món này em không được ăn."

Tôi: "..."

Thôi được rồi.

06

Những ngày tiếp theo, mỗi ngày tôi đều ở nhà, hết ăn rồi lại ngủ. Sống cũng coi như thoải mái.

Gần đây, có lẽ Hách Liên Dập không bận lắm. Vì ban ngày, anh sẽ thỉnh thoảng ở nhà, mỗi bữa đều ăn cùng tôi.

Chỉ là sau khi ăn cơm xong, anh sẽ nói: "Sức ăn này của em, còn nhỏ hơn cả A Đoàn."

Tôi ngẩn ra: "A Đoàn là ai?"

"Con mèo gầy nhà bạn anh."

"..."

Anh càng nói càng quá đáng: "Nếu chỉ có mình em ở nhà ăn, sau một tuần, thùng gạo kia cũng không vơi đi tý nào đâu."

Làm gì có chuyện quá đáng như vậy.

Tôi hừ một tiếng trong mũi, không thèm để ý đến anh nữa.

Bạn cần đăng nhập để bình luận