Thế Giới Nơi Người Lính Đánh Thuê Được Gọi Là Nữ Thần
Chương 8 - H
Chương 8 : “Nếu đã không thích ta, thì nhanh chóng làm ta có thai đi.”
Tác giả: Nohara Mimiko
Dịch: Len
Nếu có gì sai sót, xin hãy bình luận nha.
Đêm tối đen, và thế giới này dường như cũng không có gì khác biệt. Điểm khác biệt duy nhất là bầu trời đêm được tô điểm bởi những dải ngân hà bảy màu lấp lánh, trải dài vô tận giữa nền trời có màu chàm thẫm. Ngồi bên khung cửa sổ, Yuichiro lặng lẽ ngước nhìn bầu trời tựa như một tấm thảm đầy những viên bảo thạch rải rác. Bên cạnh anh, trên chiếc bàn gỗ tinh xảo, là một quyển sách dày cộp. Trên bìa sách cũ kỹ, một dòng chữ được viết bằng thứ ngôn ngữ quen thuộc đập vào mắt anh.
“Nhật Ký Của Chúng Ta”
Hay đúng hơn, quyển sách có tựa đề “Nhật Ký Của Chúng Ta”, là thứ mà Temeraire đã đưa cho anh trước đó. Theo lời cậu, đây là những ghi chép của các đời Nữ Thần trước để lại cho những người kế nhiệm.Yuichiro lật thử vài trang, phát hiện nội dung bên trong được viết bằng nhiều ngôn ngữ khác nhau, tùy thuộc vào Nữ Thần của thời đại đó. Phần lớn các trang đều dùng tiếng Anh, nhưng cũng có một số đoạn viết bằng tiếng Nga và Tây Ban Nha. Thậm chí, có những trang được ghi chép bằng những thứ chữ hoàn toàn xa lạ mà anh không thể nào hiểu nổi.
Anh chỉ đọc lướt qua những phần mình có thể hiểu. Những trang đầu tiên chủ yếu ghi chép về thông tin tổng quát của thế giới này, những điểm khác biệt giữa nơi này và thế giới của anh. Vương quốc này có tên là Jeweld. Theo những gì được ghi lại, vương quốc này ban đầu là một liên minh của năm bộ tộc hùng mạnh, hợp lại thành một quốc gia duy nhất. Trong đó, Bạch Tộc, bộ tộc quyền lực nhất, đã trở thành hoàng tộc cai trị hiện tại. Những thông tin khác bao gồm dân số ước tính, tên các nước láng giềng, đơn vị tiền tệ… Tuy nhiên, vì không ai biết chính xác những ghi chép này có từ bao giờ, nên chúng cũng chỉ có giá trị tham khảo.
Căn phòng dành cho Nữ Thần, nơi mà anh được sắp xếp nghỉ ngơi, không khác gì một nhà tù xa hoa. Chiếc giường lớn phủ rèm lụa mềm mại, những món đồ nội thất tinh xảo và xa xỉ, tất cả đều toát lên vẻ quyền quý. Thế nhưng, chỉ cần nhìn vào khung cửa sổ, vẻ lộng lẫy ấy lập tức bị phá hủy. Những song sắt dày đặc đan chéo nhau bịt kín cửa sổ, tạo ra một bầu không khí ngột ngạt, nhắc nhở người bên trong rằng dù có được đối đãi xa hoa đến đâu, thì nơi này vẫn là một cái lồng giam.
“Như ngài yêu cầu, ta đã phái đi các đội trinh sát.” Temeraire cất giọng, đứng ngay ngắn trước Yuichiro. “Trinh sát tầm ngắn và tầm xa, mỗi nhóm bảy người, tổng cộng năm nhóm, đi theo các hướng khác nhau với lộ trình khác nhau. Goat là người trực tiếp tuyển chọn, nên ngài có thể yên tâm. Nhóm trinh sát tầm ngắn sẽ quay về trước bình minh.”
“Tốt.” Yuichiro gật đầu, giọng bình thản. “Hãy cố gắng tìm ra doanh trại của địch càng sớm càng tốt.” Nói xong, anh không nhìn Temeraire nữa mà tiếp tục đọc sách. Tuy nhiên, người kia vẫn đứng yên, không hề có dấu hiệu rời đi. Yuichiro ngẩng đầu lên, phát hiện Temeraire đang nhìn mình với một biểu cảm khó tả.
“Ngài không ngủ sao?”
“Không buồn ngủ.”
“Ngài có muốn ta mang gì đó cho ngài ăn không?”
“Không đói… mà cũng không ngủ được.”
Giọng điệu của Temeraire khi hỏi han khiến Yuichiro không nhịn được mà bật cười khẽ. Nó khiến anh có cảm giác như đối phương đang dỗ dành một đứa trẻ không chịu đi ngủ vậy.
Mới vài tiếng trước ta còn bị ép ăn không biết bao nhiêu món, giờ cậu nghĩ ta có thể đói được chắc?
Nhớ lại bữa ăn tối, hầu hết nguyên liệu trong các món ăn đều hoàn toàn xa lạ, nhưng may mắn là hương vị cũng không tệ.
“Vậy thì, cái này…” Temeraire với tay lấy một chai thủy tinh đặt trên chiếc tủ cạnh giường. “Đó là gì?” Yuichiro hỏi khi thấy chất lỏng màu đào trong suốt lắc nhẹ bên trong chai.
“Đây là một loại rượu được chế từ quả Shagrila.” Temeraire đáp rồi rót thứ nước ấy vào chiếc ly thủy tinh. Yuichiro nhận lấy, nhấp thử một ngụm. Một hương vị ngọt dịu và mềm mượt ngay lập tức lan tỏa nơi đầu lưỡi. Nó có mùi thơm thoang thoảng của đào, nhưng khi nuốt xuống lại mang theo cảm giác thanh mát, giống như rượu sake của Nhật Bản. Khi chảy xuống dạ dày, nó nhẹ nhàng sưởi ấm cơ thể anh từ bên trong. “Thứ này ngon đấy.” Yuichiro lẩm bẩm. Nhìn anh nhấp từng ngụm nhỏ, Temeraire lên tiếng hỏi ngay: “Cánh tay của ngài còn đau không?”
‘‘Ahh…’’ Yuichiro khẽ nâng cánh tay bị Noah cắn lên. Băng trắng vẫn quấn chặt quanh vết thương, chính tay Temeraire đã băng bó cho anh. Temeraire lặng lẽ gật đầu, ánh mắt dừng lại một chút trên lớp băng rồi hỏi tiếp: “Ngài còn cần gì nữa không?”
“Không, nhưng mà… thay vì cứ đứng đấy, sao không ngồi xuống?” Yuichiro khẽ nghiêng đầu về phía chiếc ghế tròn đặt cạnh bàn. Temeraire chần chừ trong thoáng chốc, rồi sắc mặt dần trở nên cứng lại. Cuối cùng, cậu vẫn ngồi xuống chiếc ghế đối diện Yuichiro.
Trên bàn, một khẩu AK47 đang được tháo rời thành từng bộ phận. Temeraire chăm chú quan sát từng linh kiện, ánh mắt đầy vẻ tò mò. Một lát sau, cậu khẽ lẩm bẩm, “Ta chưa từng thấy khẩu súng nào tinh xảo như thế này… Ở thế giới đó, súng có kết cấu đơn giản hơn”
“Thế nên nó bền đấy.” Yuichiro hờ hững đáp.
Temeraire mở to mắt: “Vậy ra thế giới của ngài Yuichiro phát triển hơn hẳn chúng ta về mặt công nghệ sao?”
“Có thể là về vũ khí. Nhưng nếu nói về bản chất, thì cũng không khác gì nơi này.”
“Ý ngài là sao?”
Yuichiro nhếch môi, đáp thẳng thừng: “Dù là ở đây hay ở đó, con người vẫn đang giết nhau. Chỉ thế thôi.”
Temeraire im lặng một chút, sau đó trầm giọng hỏi: “Ngài từng tham gia vào những chuyện như vậy sao?”
“Phải.”
“Tại sao?”
“Vì tiền.” Yuichiro đáp một cách thản nhiên. Lời hỏi đáp này quá quen thuộc, khiến anh có chút cảm giác déjà vu. Anh ngẩng đầu nhìn thẳng vào Temeraire, chậm rãi hỏi:
“Giết người vì tiền… là xấu sao?”
Nghe vậy, sống mũi của Temeraire khẽ nhíu lại, gương mặt hiện lên chút bực bội. Nhưng dù có cau mày, nét đẹp của hắn vẫn không hề bị ảnh hưởng.
“Ta không biết điều đó có xấu hay không. Nhưng ta muốn biết, tại sao ngài lại cần tiền?”
“Không có lý do gì cả.”
“Vậy sao…”
Bất chợt, Temeraire khẽ nghiêng người về phía trước, đôi mắt sâu hút chăm chú nhìn thẳng vào Yuichiro.
Khoảng cách bất ngờ bị rút ngắn, gương mặt đẹp không tì vết ấy áp sát đến mức khiến mí mắt Yuichiro hơi giật nhẹ.
“Mặt cậu hơi đáng sợ đấy.” Anh vô thức lẩm bẩm rồi nhanh chóng quay đi.
“Ngài sợ sao?”
“À~ Không hẳn. Chỉ là… đẹp quá nên thấy hơi sợ.” Yuichiro bật thốt mà chẳng rõ câu nói của mình mang ý khen ngợi hay xúc phạm. Temeraire vẫn giữ nguyên vẻ vô cảm, không thể hiện dù chỉ một chút cảm xúc.
“Thật đáng tiếc khi ngài thấy ta đáng sợ. Nhưng nếu ngài nghĩ ta đẹp, thì ta cũng vui rồi.”
“Cậu trông chẳng có vẻ gì là vui cả.”
“Ừ. Dù sao, khuôn mặt và cơ thể này vốn không phải của ta.”
Nghe vậy, Yuichiro sững người, ngơ ngác chớp mắt. Nhưng trước khi anh kịp phản ứng, Temeraire đã nhẹ nhàng đặt bàn tay ấm nóng lên mu bàn tay anh.
“Gương mặt này, cơ thể này, và cả mạng sống của ta… tất cả đều thuộc về ngài Yuichiro.”
Giọng cậu không hề mang chút cuồng tín hay si mê, mà như thể đang nói ra một sự thật hiển nhiên, không thể thay đổi. Nhưng chính sự hiển nhiên ấy lại mang một cảm giác lạnh lẽo, xuyên thấu qua da thịt Yuichiro.
“Ta thấy không khỏe lắm.”
“Lời đó còn đau hơn cả câu ‘đáng sợ’ mà ngài vừa nói.”
“Ta chỉ nói sự thật thôi. Dù gì thì, ta cũng không có ý định chiếm hữu cậu.”
“Dù vậy, ta vẫn là của ngài Yuichiro. Vì ta là kẻ phục vụ và tận hiến cho ngài.”
“Vậy thì sao chứ?” Yuichiro hất tay Temeraire ra khỏi mu bàn tay mình.
Temeraire nhìn bàn tay mình một lát, rồi lại ngước lên, ánh mắt trầm tư.
“Khi Nữ Thần xuất hiện, sẽ có một người được Hōshu chọn để phục vụ Người. Những kẻ đó, nói thẳng ra… chính là nô lệ.”
Yuichiro cau mày trước những lời nói thẳng thừng của Temeraire. Khi anh nhíu mày hỏi lại để xác nhận, Temeraire chỉ bật cười khẽ. Một tiếng cười đầy sự giễu cợt với chính bản thân mình.
“Hầu hết các Nữ Thần khi bị triệu hồi đến thế giới này đều sẽ mất đi sự tỉnh táo. Họ sẽ khóc lóc, la hét, thậm chí tự làm tổn thương chính mình. Và nhiệm vụ của ‘người hầu’ là phải làm bất cứ điều gì để giữ cho tâm trí chủ nhân ổn định.”
“Bất cứ điều gì?”
“Phải. Một số Nữ Thần dùng người hầu làm bao cát hoặc công cụ thỏa mãn dục vọng. Có những kẻ còn cắt tay chân họ, trói lên giường như một cái giá treo bất động. Ta nghe nói, có người hầu cuối cùng bị bóp cổ đến chết trong khi làm tình. Cũng có kẻ bị đeo xích, dắt đi như chó, thậm chí phải đi vệ sinh ngoài trời như một con thú cưng.”
Yuichiro lập tức ngắt lời Temeraire: “Này, dừng lại ngay. Nếu cậu còn nói thêm một câu nào nữa, ta sẽ đấm cậu đến bầm dập đấy.” Trong lồng ngực anh, một cảm giác ghê tởm dâng trào như thể có thứ gì đó đang trào ngược lên cổ họng, muốn nôn ra ngoài. Nhưng Temeraire vẫn lẩm bẩm với giọng nói mỏng manh. “Nếu là ngài… ngài có thể đánh ta nếu muốn.”
Lời nói của Temeraire châm ngòi cho cơn thịnh nộ trong lòng Yuichiro. Bàn tay anh vung lên theo bản năng, nhắm thẳng vào mặt Temeraire. Nhưng khi chỉ còn cách má cậu một khoảng ngắn, cánh tay anh bỗng khựng lại giữa không trung.
Temeraire đang nhìn chằm chằm vào anh. Ánh mắt cậu không hề có sự phản kháng, cũng không có chút oán hận nào. Nó giống như một kẻ đang nhìn lên thần linh của mình, như một đứa trẻ tìm kiếm hơi ấm từ mẹ, hay như một kẻ sùng bái đang quỳ rạp dưới chân thứ gì đó tuyệt đối.Yuichiro cắn chặt răng, không sao hạ nổi nắm đấm của mình xuống.
“Cậu nghĩ chỉ vì ta là Nữ Thần thì bản thân cậu có thể bị đánh tùy tiện sao?”
“Có thể… hoặc có thể không.”
Câu trả lời mơ hồ ấy khiến cánh tay Yuichiro run lên vì tức giận. “Đừng có đùa với ta!” Temeraire thở hắt một hơi nhẹ.
“Xin lỗi… chỉ là… ta thực sự không hiểu. Trước khi gặp ngài, ta đã căm ghét ngài đến mức muốn nôn mửa. Ta ghét Nữ Thần, ghét vai trò này, và ghét cả ngài. Giây phút ta bị chọn để hầu hạ ngài, ta đã rơi vào bóng tối. Ta từng nghĩ rằng tất cả những gì ta cố gắng sống, những giấc mơ, những khát vọng mà ta từng theo đuổi… tất cả đều vô nghĩa. Nghĩ đến viễn cảnh trở thành một ‘món đồ chơi hỏng’ của ai đó, ta còn nghĩ rằng chết đi có lẽ sẽ tốt hơn. Thậm chí vì đất nước này, ta đã từng cầu nguyện rằng sẽ không có Nữ Thần nào giáng thế, rằng họ sẽ chết ở một nơi nào đó khác. Nhưng rồi…”
Lời cuối cùng bị đứt đoạn trong sự nghẹn ngào. Bờ vai Temeraire khẽ run rẩy, như thể đang cố kiềm chế tiếng nấc của mình.
Yuichiro nhìn cậu một lúc, rồi bất giác vươn tay, nắm lấy cổ tay cậu. Temeraire ngẩng đầu, đôi mắt cậu ánh lên một ngọn lửa rực cháy không sao che giấu nổi.
“Nhưng ngay giây phút ta nhìn thấy ngài… tất cả mọi thứ đều đảo lộn. Ta có thể cảm nhận được tim mình đang tự thay đổi. Ta sẵn sàng làm mọi thứ vì ngài. Kể cả đánh đổi cả mạng sống của mình. Ngài đối với ta… quan trọng đến mức phát điên…”
‘‘… Đừng chạm vào ta.”
Yuichiro lạnh lùng nói, nhưng Temeraire không hề buông tay.
Những ngón tay cậu bắt đầu bám víu chặt vào da thịt Yuichiro. “Chuyện gì đang xảy ra thế này? Ta thấy thật lạ lùng khi tâm trí mình thay đổi đến mức này… Ta không biết. Ta cảm thấy buồn nôn, thấy kinh tởm. Nhưng ta không thể dừng lại. Nó giống như một lời nguyền.”
Một cơn lạnh toát dọc sống lưng Yuichiro. Cảm giác này không giống nỗi sợ hãi khi đối mặt với kẻ thù trên chiến trường. Nó giống như bị một hồn ma bám lấy, lôi tuột xuống một dòng sông đen kịt.
“Temeraire…” Yuichiro khẽ gọi tên cậu, cố gắng làm hắn bình tĩnh lại.
Nhưng ngay khi anh còn chưa kịp phản ứng, môi anh đã bị cướp đi. Khoảng cách giữa hai người bị xóa nhòa. Gương mặt Temeraire ở ngay trước mắt. Một nụ hôn tàn bạo. Lưỡi cậu len lỏi vào giữa đôi môi còn đang hé mở của Yuichiro, trơn mượt và quấn lấy như một con rắn. Hai đầu lưỡi quấn vào nhau, cọ xát và càn quét không chút thương tiếc. Dòng nước bọt nóng bỏng chảy vào khoang miệng anh, bị hút cạn rồi lại đổ tràn. Một cảm giác ghê tởm chạy dọc sống lưng.
Đôi mắt xanh thẳm của Temeraire nhìn chằm chằm vào anh, tràn ngập dục vọng không thể nhầm lẫn. Đồng thời, Yuichiro cũng cảm nhận được trong cơ thể mình đang dâng lên một thứ ham muốn mãnh liệt, dữ dội và ghê tởm, giống như ham muốn của một gã đàn ông dành cho một người phụ nữ. Ngay sau đó, bàn tay phải của anh tự động siết lại thành nắm đấm. Một cú đấm thẳng vào mặt Temeraire. Cơ thể cậu đổ sầm xuống sàn với một tiếng động lớn. Cùng lúc đó, chiếc ba lô của Yuichiro cũng rơi xuống, đồ đạc bên trong văng tứ tung.
“Cậu! Cậu định đối xử với ta như một người phụ nữ à?!” Yuichiro gầm lên, giọng khàn đặc vì phẫn nộ. Anh quệt mạnh mu bàn tay lên cằm, lau đi vệt nước bọt còn sót lại.
Temeraire từ từ chống tay ngồi dậy. Cậu ngước lên nhìn Yuichiro, đôi mắt vẫn còn rực lửa. “Ngài là một Nữ Thần.”
“Thế nên cậu muốn ta hành xử như một người phụ nữ sao?! Muốn ta rên rỉ, run rẩy như một người phụ nữ khi có đàn ông động vào à?!”
“Một ngày nào đó, ngài sẽ phải sinh con cho Quốc vương.” Câu nói dửng dưng đó khiến máu Yuichiro dồn thẳng lên não.
Không kìm được cơn giận, Yuichiro đá phăng chiếc ghế sang một bên rồi quỳ đè lên người Temeraire. Anh túm chặt lấy vạt áo trước ngực cậu, kéo sát lại gần. Temeraire không tránh né. Trên gương mặt cậu hằn rõ vệt đỏ do những cú đấm liên tiếp của Yuichiro. Nhưng điều khiến Yuichiro kinh hãi hơn cả chính là, bên cạnh đau đớn, trên gương mặt đó còn ửng lên một sắc đỏ khác. Một sắc đỏ vì kích thích. Yuichiro rùng mình ghê tởm.
Đúng lúc đó, Temeraire vươn tay, những đầu ngón tay khẽ lướt qua môi dưới của anh. Cả cơ thể Yuichiro cứng đờ.
“Ta đau lòng khi ngài thuộc về người khác… dù đó có là ngài Noah đi chăng nữa.” Temeraire thốt ra lời đó bằng giọng nói trầm khàn, đong đầy dục vọng xen lẫn bi thương. Những lời nguyền rủa vốn đã kẹt nơi cuống họng Yuichiro, ngay lập tức bị nuốt ngược trở lại. Lần đầu tiên trong đời, anh cảm nhận được một nỗi sợ hãi không sao diễn tả nổi. Nỗi sợ do ghê tởm.
“Cậu muốn làm tình cùng ta sao?” Yuichiro bật ra câu hỏi ấy như thể đang phun ra thứ gì đó buồn nôn.
Temeraire hơi ngẩng đầu, nhìn anh bằng ánh mắt mông lung như một đứa trẻ ngây thơ, không hiểu được những gì vừa nghe thấy. Rồi, cậu chớp mắt vài lần. Vẫn không nói gì, Temeraire lại đưa tay, lần này là từ môi Yuichiro xuống đến cổ họng, rồi dần trượt xuống ngực anh.
Tim Yuichiro khựng lại một nhịp khi bàn tay ấy đặt lên ngực trái của anh.
“Ta muốn chạm vào ngài.”
“Hah!” Yuichiro cười khẩy một tiếng đầy mỉa mai.
Nhưng trái ngược với thái độ khinh bỉ của anh, Temeraire chỉ ngước mắt nhìn anh, gương mặt mang một biểu cảm vừa ngọt ngào vừa đáng thương, giống như một đứa trẻ đang níu lấy cha mẹ mình.
“Ta muốn chạm vào trái tim ngài.”
Nghe đến đó, Yuichiro khẽ nín thở.
Ngay khoảnh khắc tiếp theo, một nỗi sợ hãi vô hình chợt trào lên từ tận đáy chân anh, như thể có thứ gì đó đang bò lên từ bóng tối sâu thẳm. Cảm giác kinh hoàng ấy bẻ quặt tâm trí anh, như thể đang soi vào một vũng lầy không đáy.
Yuichiro nắm lấy bàn tay Temeraire đang đặt trên ngực trái mình, chậm rãi hạ xuống phần bụng dưới, ngay phía trên nơi nhạy cảm nhất của anh. Đôi mắt Temeraire mở to, hắn ngước lên nhìn Yuichiro đầy sửng sốt.
“Ta sẽ trao thân thể này cho cậu. Đổi lại, cậu phải nghe lời ta.” Yuichiro nói với một nụ cười méo mó trên môi. Gương mặt Temeraire thoáng vặn vẹo trong chua xót, môi khẽ mấp máy.
“Dù không có cái giá nào, ta vẫn sẽ phục tùng ngài.”
‘‘… Ta không tin vào những mối quan hệ không đi kèm điều kiện.” Yuichiro bật ra một tiếng cười nhạt, ánh mắt tối sầm lại. “Đặc biệt là những mối quan hệ luôn miệng nói về tình yêu hay lòng tin, bởi vì một ngày nào đó, bọn họ sẽ phản bội ta. Họ sẽ nói ‘Ta làm điều này vì lợi ích của ngươi’, rồi nhân danh chính nghĩa mà tàn nhẫn không chút do dự.”
“Đó là trải nghiệm của ngài sao?”
“Phải.”
Sau một thoáng im lặng, Temeraire chậm rãi nhấc tay khỏi phần bụng dưới của Yuichiro, nhẹ nhàng chạm lên gò má anh.
“Ngài là một người cô đơn.”
Một tràng cười ma quái bật ra. Khóe môi Yuichiro khẽ giật khi nghe Temeraire nói vậy. Nhưng Temeraire chỉ tiếp tục lặp lại hành động của mình, đầu ngón tay lướt nhẹ qua gương mặt đang vặn vẹo của anh, như thể đang đọc từng nếp gấp trên làn da ấy bằng đầu ngón tay. “Ta muốn hiểu ngài.”
Không thể chịu nổi. Dạ dày Yuichiro quặn lên như thể có thứ gì đó đang khuấy động bên trong. Anh hất tay Temeraire ra, nhanh chóng cởi bỏ áo khoác của mình. Làn da rám nắng dưới ánh đèn mờ ảo thoáng lấp lánh.
“Dù sao thì một ngày nào đó ta cũng phải làm chuyện đó với đàn ông thôi. Vậy thì luyện tập với cậu cũng tốt.” Yuichiro cao giọng, đầy kiêu ngạo, như thể đang ban phát mệnh lệnh cho một tên nô lệ.
Temeraire lặng lẽ nhìn chằm chằm vào thân thể trần trụi trước mắt mình, yết hầu cậu khẽ nhấp nhô.
“Cậu muốn bị ta làm chuyện đó đến vậy sao, đồ biến thái?”
Yuichiro nhếch môi chế giễu. Nhưng trong đôi mắt Temeraire, thứ hiện lên không phải phẫn nộ, mà là sự si mê đến đáng sợ. Không nói một lời, cậu vươn tay về phía lồng ngực Yuichiro. Ngay trước khi ngón tay cậu kịp chạm vào da thịt ấy,
“Ngươi… đang làm gì vậy?!”
Một giọng nói đầy sửng sốt vang lên. Yuichiro lập tức quay đầu về phía cửa. Đứng đó là Noah. Đôi vai cậu bé run lên vì kinh ngạc, đôi mắt mở to không dám tin vào cảnh tượng trước mặt. Bắt gặp biểu cảm sững sờ của Noah, Yuichiro khẽ bật cười. Một nụ cười đầy khiêu khích.
“Nhóc cũng muốn tham gia cùng sao?” Yuichiro cười khúc khích.
Noah trước cửa chợt loạng choạng, rồi ngã phịch xuống đất như thể đang choáng váng vì câu nói ấy. Nhưng chính vẻ mặt hoảng loạn của Noah lại khơi lên một cảm giác quỷ dị tận sâu trong lồng ngực Yuichiro. Anh chống tay xuống sàn, chậm rãi bước về phía Noah bằng cả bốn chân, như một con thú hoang đang rình mồi.
Yuichiro ghé sát khuôn mặt mình vào Noah, người vẫn đang ngồi bệt dưới sàn, không thể nhúc nhích. Anh hé môi, thì thầm những lời lẽ đầy nghịch lý. “Nếu đã không thích ta, thì nhanh chóng làm ta có thai đi.”
Sắc mặt Noah dần trở nên tái nhợt. Yuichiro mỉm cười dịu dàng, như thể đang chiêm ngưỡng gương mặt non trẻ, trắng bệch ấy. Bàn tay anh đưa ra, nhẹ nhàng khép cánh cửa lại sau lưng Noah. Căn phòng một lần nữa chìm vào bóng tối.
Bản dịch Thế Giới Nơi Người Lính Đánh Thuê Được Gọi Là Nữ Thần được đăng tải tại Navy Team.