Thế Giới Nơi Người Lính Đánh Thuê Được Gọi Là Nữ Thần

Chương 2

Chương 2: Địa ngục nơi đâu cũng giống nhau (2)

Tác giả: Nohara Mimiko

Dịch: Len

Nếu có gì sai sót, xin hãy bình luận nha.

Tiếng đạn pháo rít lên xé toạc mặt đất khiến Yuichiro choàng tỉnh. Khi hé mở đôi mắt nặng trĩu, anh lập tức nhận ra có một thân hình nhỏ bé đang bám chặt lấy mình. Đó là một cậu bé, trông như mới vừa bước vào độ tuổi thiếu niên, với mái tóc trắng muốt và làn da trắng mịn. Dĩ nhiên, Yuichiro chẳng hề quen biết cậu bé này. Anh chớp mắt vài lần, vẫn nằm ngửa trên mặt đất. 

Đúng lúc đó, một cơn đau nhói chạy dọc tai anh, khiến đầu óc trở nên choáng váng. Yuichiro đảo mắt nhìn xung quanh mà không động đậy đầu. Căn phòng anh đang ở nhỏ hẹp, ánh sáng lờ mờ.

Đây là hang động sao? Hay hầm trú ẩn?

“Tránh ra.” Anh khàn giọng ra lệnh. Cậu bé bám chặt vào ngực anh khẽ run lên, rồi giật mình ngẩng đầu. Đôi mắt xanh thẳm sáng rực của nhóc nhìn chằm chằm vào Yuichiro, chói đến mức khiến anh phải nheo mắt. Lưng vẫn còn ê ẩm vì cú va chạm mạnh, Yuichiro gắng gượng nhấc người lên. Lớp áo dính đầy máu, đỏ thẫm, dính bết vào da thịt. Máu này… có lẽ là của Oswald. Đúng như dự đoán, Oswald chẳng còn ở đây nữa.

“Đây là đâu?” Yuichiro lạnh giọng hỏi.

Ngoài cậu bé đang ôm lấy anh, Yuichiro còn nhận ra một bóng người khác đang ngồi xổm bên cạnh. Người đó có mái tóc trắng và làn da trắng giống cậu bé. Hai tay đan chặt vào nhau trước ngực, cậu lẩm bẩm một thứ ngôn ngữ lạ lẫm, nghe như đang cầu nguyện. Yuichiro nhíu mày, khó chịu. Anh túm lấy vai cậu bé, cúi sát xuống, ánh mắt xoáy sâu vào đôi mắt xanh kia.

“Nói, đây là đâu? Ai đang tấn công bọn ta?”

Không rõ vì lý do gì, cậu bé bỗng nhìn anh đầy thù địch, môi mím chặt.

‘‘… Ena…”

“Gì?”

‘‘Ngươi… không phải…”

Ban đầu, Yuichiro không tài nào hiểu được lời của cậu. Nhưng chỉ sau vài giây, như thể có ai đó đang sắp xếp lại từng mảnh ghép mơ hồ trong đầu anh, thứ ngôn ngữ kỳ lạ kia dần trở nên quen thuộc.

“Ngươi không phải nữ thần.”

Lời nói ấy vừa thành hình trong ý thức, Yuichiro liền bật cười chế giễu.

Một gã đàn ông ba mươi tuổi như mình mà là nữ thần á?

“Ta không biết nhóc đang bày trò gì, nhưng ta không có thời gian rảnh để nghe ba cái vớ vẩn này đâu.”

Yuichiro dứt khoát quay đi, rời khỏi ánh mắt đầy ác cảm của cậu bé, rồi tập trung lắng nghe tiếng súng vẫn vang lên gần đó. Ngay sau đó, anh lập tức suy luận ra vị trí của mình – có vẻ đây là một cái hang. Dựa vào độ rung chấn, nó chỉ nằm cách mặt đất không xa. Mặc dù không có nhiều ánh sáng, Yuichiro vẫn nhận ra một điều kỳ lạ – những tảng đá trên tường đang phát ra ánh sáng nhàn nhạt.

Mấy cục đá này… Chưa bao giờ thấy loại nào phát sáng như vậy. Chắc là làm từ khoáng chất đặc biệt.

“Đây là đâu? Ai đó nói cho ta nghe đi đây là đâu?’’

Yuichiro đứng dậy, loạng choạng vì cơn đau. Người thanh niên lúc nãy vẫn đang lầm rầm cầu nguyện, giờ mới ngẩng đầu lên.

Đây là lần đầu tiên Yuichiro nhìn rõ cậu – một kẻ có khuôn mặt phi giới tính, mái tóc trắng dài đến tận eo. Xét về ngoại hình, anh đoán cậu có lẽ trẻ hơn mình.

Ngay khoảnh khắc ánh mắt hai người chạm nhau, người thanh niên kia khẽ hít sâu, rồi lập tức quay mặt đi, như thể đang lảng tránh điều gì đó. Đôi môi ướt át khẽ mở, giọng nói vang lên trầm thấp.

“Đây là một ngôi đền ngầm, nằm cách Tây Nam Am Wallace khoảng một ngàn roth.”

“Am Wallace? Roth?”

Yuichiro nghe thấy những cái tên xa lạ cùng đơn vị đo lường chưa từng biết đến, vô thức cau mày. Người thanh niên dường như nhận ra ánh mắt nghi hoặc của anh nên vội vàng giải thích:

“Am Wallace là thủ đô của đất nước chúng tôi, Jeweld. Còn một ‘roth’ là khoảng cách từ đầu ngón tay này đến đầu ngón tay kia khi một người đàn ông trưởng thành dang rộng hai tay.”

Vậy tức là một roth chắc tầm một mét. Nhưng có vẻ thứ mình không hiểu còn nhiều hơn những gì mình hiểu.

“Ta chưa từng nghe đến quốc gia nào tên Jeweld.”

“Đó là vì thế giới của ngài và thế giới này là hai nơi hoàn toàn khác biệt.”

Giờ thì nghe hợp lý hơn rồi. Trước đó đầu óc mình cứ như bị bao phủ bởi sương mù, chẳng thể suy nghĩ được gì rõ ràng.

Ngay khi Yuichiro định mở miệng hỏi thêm, một tiếng nổ rung chuyển cả trần nhà – có vẻ như một quả đạn pháo vừa rơi trúng gần đây, làm những mảnh đá vỡ tung, rơi xuống loạn xạ.

Cậu bé hét lên thất thanh rồi ôm chặt lấy eo anh.

“Anh trai ta sẽ giết sạch tất cả!”

Giọng hét hoảng loạn như xé toạc màng nhĩ. Yuichiro nhíu mày, túm lấy cổ áo cậu bé rồi dựng cậu đứng dậy. Cậu bé sững người, bối rối trước hành động thô bạo của anh.

“Người tấn công nhóc là anh trai nhóc sao?” Yuichiro nhìn thẳng vào mắt cậu bé, giọng điệu dửng dưng. Cậu bé rưng rưng nước mắt, khẽ gật đầu.

“Không có cách nào thương lượng sao? Có thể dừng pháo kích lại không?”

“Không thể đâu, họ nhất quyết muốn lấy mạng ta.”

“Vậy nếu ta mang xác nhóc ra trao đổi, có thể đổi lấy hòa bình không?” Mặt cậu bé lập tức trắng bệch trước câu nói lạnh lẽo ấy.

Khi Yuichiro còn đang quan sát sắc mặt tái nhợt như người chết của cậu bé, người thanh niên tóc trắng bỗng lên tiếng:

“Ngay cả khi ngài giao ngài Noah cho họ, ngài cũng không thể sống sót.”

Vậy thằng nhóc này tên là Noah!

“Tại sao? Ta chẳng liên quan gì đến các cậu.”

“Ngài là nữ thần được triệu hồi để mang lại chiến thắng cho đất nước này. Và ta tin rằng quân đội của các vị vương huynh đang tấn công ngôi đền này để tiêu diệt Nữ Thần.”

Yuichiro lại bật cười khinh khích khi nghe chữ “nữ thần”.

“Ta chỉ là một gã đàn ông ba mươi bảy tuổi, đừng có đùa nữa.”

“Ngài có thể chưa nhận ra, nhưng ngài chính là Nữ Thần của đất nước này. Xin hãy hiểu rằng cuộc pháo kích này cũng nhằm vào tính mạng ngài.”

Lời nói thản nhiên nhưng không hề có chút dối trá hay ác ý. Yuichiro lặng lẽ bỏ tay khỏi người Noah rồi quay sang nhìn người thanh niên kia.

“Địch có thể hết đạn pháo không?”

“Không thể. Quân của các vương huynh đã liên minh với quốc gia láng giềng Goldar, nguồn tiếp tế dư thừa đến mức có vứt đi cũng không hết.”

“Vậy có hy vọng nào về viện binh không?”

“Không thể mong chờ được. Nếu có, họ cũng phải mất bốn ‘eighth’ nữa mới đến.”

Người thanh niên giải thích sơ qua rằng một ‘eighth’ là một phần năm mươi của một ngày, tương đương khoảng ba mươi phút.

Ở thứ ngôn ngữ này, nghĩa là ba mươi phút. Vậy bốn eighth sẽ có nghĩa là hai giờ đồng hồ.

Tức là hai tiếng nữa. Không thể nào tin được cái hang này chịu nổi hai tiếng bị bắn phá liên tục. Yuichiro đảo mắt nhìn quanh.

“Có lối thoát nào khác không?”

“Vẫn còn một lối cũ dẫn ra suối phía cuối đền thờ ngầm… nhưng giờ nó đã ngập nước. Nếu may mắn lặn qua được, ngài có thể thoát ra con kênh.”

Nghe vậy, Yuichiro lập tức quay về hướng có tiếng pháo nổ. Nếu tình hình này tiếp diễn, chẳng mấy chốc nơi đây sẽ sụp đổ hoàn toàn. Anh không muốn bị chôn sống ở cái nơi lạ hoắc này.

“Xin hãy đợi đã!”

Người thanh niên hét lên. Khi Yuichiro quay lại, cậu đang cầm trên tay một thứ trông rất quen thuộc…

“Cái này đã xuất hiện cùng với ngài ở thế giới này. Xin hãy mang theo.”

Trước mặt Yuichiro là một khẩu AK47 và một chiếc ba lô.

Anh nhận lấy, vác cả hai lên vai rồi tiếp tục tiến về phía trước. Phía sau, cậu bé và người thanh niên kia vẫn theo sát từng bước chân anh.

Bước qua những lối đi tối tăm, chật hẹp, Yuichiro chợt nghĩ – liệu nơi này có phải là địa ngục không? Mà nếu đúng là địa ngục thật, thì chuyện bị gọi là “nữ thần” ở đây đúng là trò hề nhảm nhí nhất anh từng nghe. Anh cúi người xuống, lách qua các khe đá thấp trong hang động ngầm. Cả nơi này không ngừng rung chuyển dưới làn đạn pháo, từng mảnh vụn từ trần hang rơi xuống, va vào đầu anh. Không chừng chỉ cần một cú đánh mạnh hơn, toàn bộ trần hang sẽ sập xuống, vùi anh dưới hàng tấn đất đá – ý nghĩ đó thoáng qua đầu anh.

Phía sau, người thanh niên cùng Noah vội vàng đuổi theo Yuichiro, gần như phải chạy mới kịp. Bọn họ di chuyển thêm một đoạn dài, cuối cùng tới một khoảng không gian rộng lớn.

Trần hang cao vút, phát ra ánh sáng bạc nhàn nhạt. Ngay bên dưới, một hồ nước trong vắt hiện ra như một tấm gương phản chiếu tất cả.

Yuichiro bước tới, nhúng đầu ngón tay xuống nước. Không nóng cũng không lạnh. Anh nếm thử một chút – không vị. Dù sao thì cũng có thể xem đây là lối thoát được rồi.

Anh quay lại nhìn Noah và người thanh niên – cả hai đều đang thở hồng hộc vì chạy quá nhanh.

“Biết bơi không?”

Giọng Yuichiro không mang chút cảm xúc nào, nghe giống như một mệnh lệnh hơn là một câu hỏi.

Noah lập tức lắc đầu, vẻ tuyệt vọng hiện rõ trên mặt. Cậu hé miệng định nói gì đó, rồi lại quay sang người thanh niên bên cạnh. Lần này, anh nhận lại một cái gật đầu.

“Ta sẽ bơi.”

Mình thích cách nhóc ta nói “sẽ bơi” thay vì “có thể bơi”

Khi thấy Yuichiro cười, người thanh niên thoáng sững lại. Cậu quay mặt đi nơi khác, như thể không dám nhìn thẳng vào anh. Trong đôi mắt ấy là sự mâu thuẫn giữa đau đớn và do dự – và đâu đó, một tia đỏ thoáng qua.

Bất ngờ, Noah siết chặt tay, lắp bắp hét lên.

“Ta… ta không biết bơi! Chưa bao giờ bơi cả!”

Yuichiro nhướn mày.

“Vậy chọn đi – chết đuối hay bị đá đè chết?”

Noah trừng mắt nhìn anh.

Trong thoáng chốc, khuôn mặt cậu bé hiện rõ sự giận dữ. Nhưng rồi, như thể đã chấp nhận số phận, nhóc ta ném mạnh chiếc áo choàng xuống đất, bắt đầu cởi từng lớp y phục nặng nề. Từng chiếc áo xa hoa được xếp lại gọn gàng, cuối cùng chỉ còn một lớp vải trắng đơn giản trên người.

“Ta… chắc là có thể bơi…!” Giọng Noah run run, không che giấu được nỗi sợ.

Khoảnh khắc nghe thấy tiếng nói đầy run rẩy ấy, Yuichiro bỗng rùng mình.

Một cơn lạnh chạy dọc sống lưng anh – không phải vì nước, mà vì ký ức. Anh nhớ lại lần đầu tiên ra chiến trường.

Năm ấy, anh vừa tròn hai mươi. Khẩu súng trong tay nặng đến mức tưởng như có thể nghiền nát xương cốt anh bất cứ lúc nào. Ngón tay anh run lẩy bẩy, còn tiếng đạn xé toạc làn gió lướt qua tai khiến anh hoảng loạn đến mức không thể làm gì ngoài việc đứng chết trân. Cuối cùng, anh chỉ biết bỏ chạy. Sau trận ấy, Yuichiro bị cấp trên đánh đến gãy mũi. Gã nói với anh rằng, anh không bóp cò, đồng đội anh sẽ chết. Ngay cả bây giờ, mỗi khi nhớ lại, cảm giác ấy vẫn như một hố đen nuốt chửng toàn bộ cơ thể anh.

Lấy lại bình tĩnh, Yuichiro thở ra một hơi ngắn. Anh cởi áo khoác, tháo giày, nhét tất cả vào túi chống nước rồi đeo vào balo.

“Đừng hít một hơi sâu trước khi lặn,” anh nhắc. “Não sẽ thiếu oxy, nhóc sẽ bất tỉnh.”

Ngay khi anh vừa chuẩn bị lao xuống nước, giọng của người thanh niên kia vang lên từ phía sau.

“Ta là Temeraire. Temeraire – Arc Radcliffe, và ta là người hầu.” Temeraire đặt tay lên ngực, trịnh trọng nói.

“Người hầu?”

“Đúng vậy, là của ngài.”

Yuichiro nhướn mày trước mấy lời hoang đường đó.

Đột nhiên, trong đầu anh vụt qua hình ảnh một người đàn ông – Oswald. Cậu đã từng ép anh đọc kinh thánh, rồi sau đó lại liều mạng chắn lựu đạn cho anh. 

Tên ngốc đó – một kẻ hy sinh bản thân vì người khác.

“Ta là Yuichiro Ogami. Và ta không phải nữ thần.”

Temeraire thoáng khựng lại rồi gọi tên anh bằng giọng điệu có phần gượng gạo: “Ngài Yuichiro.”

Từ ngữ nhẹ nhàng ấy vang lên, như thể có một sự tôn kính vô hình len lỏi vào tận đáy tai anh. Điều đó khiến Yuichiro cảm thấy không thoải mái chút nào. Để xua đi cảm giác đó, anh đáp cộc lốc:

“Đừng dùng kính ngữ với một lính đánh thuê vô dụng. Ta không định giúp các cậu đâu.”

“Lý do ta còn ở đây là vì ta cần người dẫn đường qua cái nơi chết tiệt này thôi.”

Bất chấp giọng điệu lạnh lùng của Yuichiro, Temeraire vẫn điềm tĩnh như cũ. “Dù vậy, ta vẫn cầu nguyện cho ngài, ngài Yuichiro.”

Yuichiro thoáng giật mình nhìn lại Temeraire.

Ánh mắt của cậu quá chân thành, đến mức khiến Yuichiro bối rối. Anh ngập ngừng một chút, rồi chỉ biết thở dài, lắc đầu.

“Tùy cậu.”

Bỏ qua mớ rắc rối đó, Yuichiro hít sâu một hơi rồi lao xuống dòng suối. Nước lạnh lập tức bao trùm toàn bộ cơ thể anh. Cũng giống như trần hang, đáy suối phát ra một thứ ánh sáng bạc nhàn nhạt, giúp anh dễ dàng quan sát dù đang ở dưới nước. Quay đầu nhìn quanh một chút, Yuichiro nhanh chóng phát hiện một khe hở ở thành suối.

Anh liếc lại phía sau để xác nhận. Temeraire, người cũng đã lặn xuống cùng anh, chỉ gật đầu ra hiệu. Bên cạnh đó, Noah trông như sắp chết đuối đến nơi, và Temeraire liền nắm lấy cánh tay anh.

Dưới làn nước, Yuichiro vung tay bơi về phía lối thoát, luồn mình qua con đường hẹp chìm trong nước. Nín thở quá lâu khiến lồng ngực anh bắt đầu co thắt dữ dội, nhưng ngay lúc đó, ánh sáng trên mặt nước hiện ra trước mắt. Ngoi lên khỏi mặt nước, anh lập tức hớp lấy từng ngụm không khí, hơi thở nặng nề kéo theo nhịp tim dồn dập.

Vài giây sau, đầu Temeraire và Noah cũng trồi lên, cách anh một đoạn. Họ đã thoát ra giữa một con sông rộng. Yuichiro bơi về phía bờ gần nhất, cách đó chừng vài chục mét. 

Khi đặt chân lên bờ, anh gục xuống nền đất, lắng nghe tiếng tim đập dồn dập trong lồng ngực. Tiếng pháo kích vẫn vang vọng đâu đó, nhưng đã xa dần. Không để mất thêm giây nào, anh vươn tay tóm lấy Temeraire và Noah, kéo họ lên bờ, mặc kệ họ vẫn còn đang thở hổn hển.

Bản dịch Thế Giới Nơi Người Lính Đánh Thuê Được Gọi Là Nữ Thần được đăng tải tại Navy Team.

Bạn cần đăng nhập để bình luận