Thế Giới Nơi Người Lính Đánh Thuê Được Gọi Là Nữ Thần
Chương 3
Chương 3: Địa ngục nơi đâu cũng giống nhau (3)
Tác giả: Nohara Mimiko
Dịch: Len
Nếu có gì sai sót, xin hãy bình luận nha.
“Đứng dậy, không có thời gian nghỉ đâu.”
Yuichiro vừa nói vừa đảo mắt nhìn quanh. Vùng đất trải dài trơ trụi, không một bóng cây cỏ. Nền đất khô cằn, gồ ghề với những khối đá trắng dựng đứng như những tấm bia mộ ngổn ngang giữa lớp cát mịn. Có tảng cao đến hơn ba mét, có tảng lại nhỏ chưa đầy ba mươi phân đường kính.
Ngước mắt lên trời, Yuichiro bỗng khựng lại. Bầu trời bạc trắng phía trên trải dài vô số vì sao khổng lồ, lấp lánh gần đến mức có thể nhìn thấy cả sóng radar bằng mắt thường. Những dải ngân hà bắc ngang bầu trời như một vệt cầu vồng sáng rực.
Nếu là trên Trái Đất, cảnh tượng này chắc chắn chỉ có thể thấy qua kính viễn vọng.
“Đây là đâu?” Anh buột miệng. Giấc mơ? Ảo giác? Hay là địa ngục?
Nhìn thấy Yuichiro cứ ngây người nhìn lên trời, Temeraire cất giọng khàn khàn nhắc nhở.
“Như ta đã nói, đây là một thế giới khác với nơi ngài từng ở.”
“Vậy ta đến đây làm gì?” Yuichiro cố kìm nén sát khí trong giọng nói. Nghe câu hỏi đó, Temeraire thoáng lảng tránh, như thể chính cậu cũng không chắc chắn.
“Tương truyền, khi đất nước này đứng trước bờ vực diệt vong, một nữ thần sẽ xuất hiện trước ‘Chân Mệnh Thiên Tử’, người được Hōshu lựa chọn. Nữ Thần sẽ cứu đất nước này và mang về thắng lợi cho đức vua.”
“Không, ngươi không phải nữ thần!” Noah, đang thở hổn hển dưới đất, bỗng hét lên cắt ngang lời Temeraire. nhóc phun ra chút nước còn sót lại trong miệng, rồi nghẹn ngào gào lên như sắp bật khóc.
“Ta không muốn bị chọn làm vua…! Ngươi cũng chẳng phải nữ thần gì cả!”
“Ta không muốn anh em ruột thịt giết nhau! Ta không muốn các ngươi và những tên thần chết có thể trở về thế giới của mình!”
Noah nói trong tiếng nấc, đôi mắt long lanh ngấn nước. Chẳng hề mảy may thương cảm, Yuichiro sải bước dài về phía nhóc, tóm lấy mái tóc ướt sũng và giật mạnh. Noah nhăn mặt vì đau.
“Im miệng lại, đừng có gào thét nữa. Muốn chết à?”
Yuichiro nhìn chằm chằm vào khuôn mặt méo mó của Noah, và dần dần, ánh mắt nhóc lại bùng lên ngọn lửa căm hận. Hận Yuichiro. Và khinh miệt vương vị nhuốm đầy máu tanh. Yuichiro buông tóc Noah ra rồi quay sang Temeraire.
“Cậu gọi thằng nhóc này là ‘Chân Mệnh Thiên Tử’?” Anh hỏi, Temeraire gật đầu.
“Ba tháng trước, quốc vương Jeweled băng hà. Sau đó, Hōshu đã chọn ra tân vương. Dòng dõi hoàng thất còn sót lại bao gồm ngài Eduardo, con trai chính thất; ngài Rondo, con trai của vương phi thứ hai và ngài Noah, con trai của vương phi thứ ba, người từng là một nữ tư tế. Hōshu đã không chọn hai vị vương huynh, mà lại chọn ngài Noah làm ‘Chân Mệnh Thiên Tử’, vì vậy…”
“Cậu muốn nói hai người anh không cam lòng nhường ngôi cho đứa em út nên phát động nội chiến?”
“Đúng vậy… Hiện tại, phe ta hoàn toàn lép vế.”
Nghe đến chữ lép vế, Yuichiro bất giác nhếch môi cười khẩy. Không phải vì thích thú, mà là vì muốn cười nhạo cái tình thế lố bịch này, nhất là khi anh lại đang đứng về phía chiến tuyến yếu thế.
“Tối qua, Hōshu đã phán truyền rằng đứa con được sủng ái, nữ thần, đang trên đường tới đây. Nữ thần sẽ vượt qua thế giới khác để cứu rỗi chúng ta. Đó là lý do ta và ngài Noah đến đón ngài.”
Giọng Temeraire bình thản như thể đang nói lên chân lý tuyệt đối, khiến Yuichiro không khỏi lạnh sống lưng.
“Vượt qua thế giới khác? “Nữ thần” gì chứ?”
Chuyện Temeraire tin tưởng tuyệt đối rằng anh là ‘nữ thần’ khiến Yuichiro phát bực. Anh bật cười chế giễu. “Ồ, cảm ơn vì đã đón tiếp. Nhưng đáng tiếc, ta không phải. Như các cậu thấy đấy, ta thậm chí còn không phải phụ nữ.” Anh dang rộng hai tay, bày tỏ sự khinh thường.
Tuy nhiên, Temeraire chỉ lắc đầu. “Giới tính không quan trọng. Ngài chính là nữ thần.”
“Dựa vào đâu?” Yuichiro nhếch mép.
Temeraire thoáng cau mày, như thể nuốt phải thứ gì đó đắng ngắt. Cậu thở dài rồi lẩm bẩm. “Ngài… rất đẹp.”
Yuichiro tròn mắt, sững sờ. Đây là lần đầu tiên có người nói anh đẹp. Đây là lần đầu và quan trọng nhất, anh không thể nghĩ lại có người sẽ nói như vậy với anh.
Nhận ra Yuichiro đang nhìn mình chằm chằm, Temeraire lại quay đi, đôi mắt cụp xuống, cắn nhẹ môi dưới như đang hối hận.
Noah nhìn Temeraire bằng ánh mắt không vui, nhưng ngay lúc đó, một tiếng nổ vang lên. Không nhìn vào đôi mắt ấy thêm lần nào nữa, Yuichiro nhanh chóng đảo mắt về hướng đạn bay tới. Cách đó vài chục mét, thấp thoáng bóng dáng của một nhóm người. Số lượng không quá mười, có lẽ là trinh sát đang tuần tra khu vực. Anh lướt mắt quan sát xung quanh lần nữa rồi lẩm bẩm.
“Súng săn nòng đơn.”
Dựa vào nhịp bắn, có thể khẳng định kẻ địch không sử dụng vũ khí tự động như tiểu liên, mà là loại súng trường bắn từng phát một, giống súng hỏa mai. Nghe Yuichiro nói vậy, Temeraire khẽ gật đầu xác nhận. “Vâng.”
Tiếng súng tiếp tục vang vọng khắp không gian. Anh siết chặt khẩu AK47 trên vai, rồi đẩy nó vào tay Temeraire.
“Nếu chúng di chuyển, bắn đi.”
‘‘…Ta chưa từng cầm súng bao giờ.”
“Chỉ cần bóp cò là được.”
‘‘…Ta không thể giết người.”
Yuichiro bật cười khẩy trước lời khẳng định chắc nịch ấy. Giữa sự khinh bỉ, đâu đó len lỏi chút thương hại.
“Ta đâu bảo giết. Chỉ cần bắn dọa chúng rút lui thôi.”
”…Nhưng…”
“Nếu không muốn ngài Noah của cậu bị bắn nát như tổ ong, thì cứ việc giữ im cái súng đó đi.” Sau lời đe dọa ấy, Temeraire cuối cùng cũng nắm lấy khẩu AK47.
Yuichiro rút con dao sinh tồn từ thắt lưng, lưỡi dao đen nhánh nhỏ xuống một giọt nước.
“Ngươi định làm cái quái gì thế…?” Noah lắp bắp.
“Công việc của ta.” Yuichiro đáp lại giọng nói căng thẳng của Noah với một tông giọng cọc cằn.
Vừa dứt lời, Yuichiro lao mình vào bóng tối giữa những khối đá. Anh lách người né khỏi tầm nhìn của kẻ địch, lặng lẽ áp sát.
Từng phát súng đơn lẻ vang vọng trong không trung, rồi một lúc sau, tiếng AK47 cũng cất lên, một âm thanh mà Yuichiro đã quá quen thuộc.
Liệu Temeraire có đang bắn với hy vọng không ai phải chết? Thật nực cười.
Những suy nghĩ mông lung lướt qua đầu anh rồi tan biến. Trên chiến trường, lúc nào cũng vậy. Đến khi nhận ra, tay anh đã nhúng máu, anh đã tự tay cướp đi sinh mạng của ai đó rồi.
Anh lặng lẽ lẫn vào bóng tối, tiến gần hơn về phía kẻ thù. trước mắt anh, một gã lính cầm súng dài đứng quay lưng lại. Có năm tên tất cả. Mái tóc chúng đều mang sắc trắng ngọc trai, giống hệt Noah và Temeraire.
Không một tiếng động, nhưng nhanh và dứt khoát, Yuichiro vung dao đâm thẳng về phía trước. Ngay lập tức, anh cảm nhận được lưỡi dao sắc lạnh xuyên qua lớp thịt, chạm đến tận sâu bên trong cơ thể người đàn ông trước mặt. Hơi thở gấp gáp của hắn chợt tắt lịm, sức lực cũng theo đó mà cạn kiệt dần. Một nhát chí mạng, con dao đâm thẳng vào thận từ phía sau, khiến hắn chết ngay tức khắc mà thậm chí còn chưa kịp nhận ra mình đã chết.
Yuichiro rút khẩu súng từ tay người đàn ông vừa gục xuống, để mặc con dao vẫn cắm sâu trong cơ thể nạn nhân. Anh nhấc nòng súng lên, nhắm thẳng vào đầu một kẻ khác đứng xa nhất, rồi siết cò. Viên đạn xuyên thẳng qua hộp sọ, khiến đầu hắn nổ tung như một quả cà chua bị đập nát, nhưng Yuichiro không buồn nhìn. Anh lập tức vứt khẩu súng đi, rút con dao từ thi thể kẻ địch, rồi lao về phía một tên khác đang đứng cách đó vài mét.
Tên lính vừa nhìn thấy Yuichiro, lập tức há miệng định hét lên cảnh báo nhưng anh nhanh hơn hắn. Chỉ với một đường chém ngang dứt khoát, lưỡi dao đã cắt toạc cổ họng hắn. Máu phun ra thành vòi, nhuộm đỏ những tảng đá xung quanh.
Máu ở thế giới này cũng màu đỏ.
Một ý nghĩ thoáng qua đầu Yuichiro.
Hai kẻ còn lại thất thần hét lên điều gì đó, nhưng giọng nói chúng trở nên méo mó vì hoảng loạn. Yuichiro thấy một nòng súng hướng về phía mình, lập tức cúi rạp người xuống. Một viên đạn lướt qua đỉnh đầu anh, ngay sau đó là tiếng súng vang lên chói tai. Không chần chừ, Yuichiro lao tới, đá bay khẩu súng vẫn còn bốc khói trên mặt đất.
Súng không phù hợp cho cận chiến.
Một bài học không cần thiết đối với kẻ đang đứng trước mặt anh, đặc biệt là khi hắn đã có một con dao cắm sâu vào tim. Yuichiro đạp mạnh, hất văng kẻ run rẩy kia ngã xuống đất, rồi quay sang tên lính cuối cùng.
Hắn đã ném súng đi từ bao giờ, hiện tại đang quỳ rạp xuống, giơ tay đầu hàng. Nhìn thoáng qua, Yuichiro có thể thấy đôi bàn tay chai sạn vì cầm vũ khí, dấu hiệu của một người lính dày dặn kinh nghiệm. Có vẻ hắn chính là chỉ huy của nhóm này. Yuichiro từ từ tiến lại gần, lưỡi dao trong tay vẫn đang nhỏ từng giọt máu xuống nền cát. “Xin… xin đừng giết tôi!” Giọng hắn run rẩy vì sợ hãi.
“Nhưng nếu tao tha cho mày, mày sẽ gọi viện binh, đúng không?”
“Tôi sẽ không gọi! Tôi thề đấy! Tôi thề trên mạng sống của mình! Làm ơn, xin đừng giết tôi!”
“Tiếc là tao không tin mày.”
Anh nâng con dao lên, chuẩn bị kết liễu hắn. Nhưng ngay lúc đó, một giọng nói vang lên, the thé vì hoảng loạn.
“Đừng giết hắn!”
Yuichiro khựng lại, quay đầu về phía phát ra giọng nói. Đằng sau một tảng đá, Noah và Temeraire đang đứng đó, ánh mắt hoảng hốt nhìn anh. Anh nhìn thẳng vào đôi mắt run rẩy của Noah, chậm rãi mở miệng.
“Nhóc không muốn ta giết hắn, nhưng cũng chẳng cần giữ hắn lại, đúng không?”
“Cái gì mà “không cần giữ lại” chứ…? Không ai có quyền quyết định ai sống, ai chết…”
Noah lẩm bẩm, giọng yếu ớt như sắp vỡ vụn.
“Đúng, ta không có quyền.”
‘‘…Vậy thì…”
“Nên nhóc cũng không có quyền chọn tha mạng cho hắn.” Yuichiro nói, giọng điệu lạnh lùng đầy khinh miệt.
Yuichiro lạnh lùng tiếp lời: “Chẳng qua là nhóc không dám lựa chọn vì nhóc sợ giết người thôi.” Ngay khi những lời đó vang lên, khuôn mặt Noah vặn vẹo như thể sắp khóc. Nhưng trước khi nhóc ta kịp nói thêm gì, một chuyển động nhỏ vụt qua khóe mắt Yuichiro.
Anh lập tức hướng sự chú ý về phía gã lính đang quỳ gối. Trong nháy mắt, hắn rút ra một con dao giấu sau lưng, lưỡi dao lóe sáng khi lao về phía Yuichiro.
“Aaaaa!”
Yuichiro còn chưa kịp cảnh báo, thì một mũi tên sắt đã xuyên thẳng qua cổ họng kẻ địch. Đó là một mũi tên dày, trông như chiếc đinh khổng lồ, có vẻ được bắn từ một cây nỏ.
Anh lập tức quay đầu về hướng phát ra mũi tên, và thấy một người đàn ông đứng đó, tay cầm một cây nỏ lớn. Mái tóc xám dài của hắn bay tự do trong gió, đôi mắt lờ đờ, tạo nên vẻ uể oải, bất cần. Một nụ cười tinh quái, có phần lỏng lẻo, hiện trên môi hắn.
Hắn hạ vũ khí xuống, như thể muốn nói rằng mình không có ý định tấn công. Thấy hắn, Temeraire lập tức thốt lên đầy ngạc nhiên.
“Goat? Sao ngài lại ở đây?”
“Tất nhiên là để giải cứu quốc vương và nữ thần rồi.”
Người đàn ông được gọi là Goat chỉ nhún vai, nở nụ cười đầy ẩn ý. Hắn giơ tay ra hiệu, ngay lập tức, một nhóm người xuất hiện từ sau những tảng đá. Có vẻ họ chính là viện binh đến để cứu Noah.
Noah chết sững, đôi mắt nhìn chằm chằm vào xác kẻ địch vừa bị bắn hạ. Goat tiến tới, không nói một lời, nhấc bổng Noah lên vai như thể cậu bé chẳng nặng bao nhiêu.
“Này! Bỏ ta xuống, Goat!”
Noah la oai oái, nhưng Goat chỉ cười khẽ.
“Chúng ta rút thôi. Mà này, thằng kia là ai thế?” Goat nhìn Yuichiro, nghiêng đầu tò mò.
Yuichiro không đáp, chỉ im lặng nhìn hắn chằm chằm. Temeraire liền lên tiếng thay anh. “Là nữ thần.”
Ngay lập tức, mắt Goat trợn to, rồi bất thình lình hắn bật cười ha hả.
Bản dịch Thế Giới Nơi Người Lính Đánh Thuê Được Gọi Là Nữ Thần được đăng tải tại Navy Team.