Ngẩng đầu nhìn hắn, ta vừa khóc vừa cười.
Một lúc lâu, cả hai không ai lên tiếng.
Lớp mặt nạ lạnh lùng của Triệu Dự đã rạn vỡ.
Hai bàn tay hắn siết chặt, gân xanh hằn lên mu bàn tay.
Bất chợt hắn nắm lấy tay ta, áp lên má, ta thấy mắt hắn rưng rưng, giọng nghèn nghẹn:
“A Oánh…
“Phương cô cô bảo ta chờ nàng…
“Ta đã chờ mười sáu năm rồi.
Ta nhớ nàng, chưa phút nào nguôi ngoai…”
Trái tim ta đau nhói.
Ta muốn vứt hết mọi thứ, nhào vào vòng tay hắn mà ở lại.
Nhưng ta biết, đời không phải là thoại bản, không có những màn ôm nhau khóc lóc mà chờ đợi được kỳ tích hay cứu rỗi.
Càng lún sâu vào tình cảm, càng khiến cả hai không còn đường lui.
Hiện tại không phải lúc nghĩ đến chuyện tình cảm.
Ta chớp mắt, kìm lại hàng lệ sắp trào.
Ta rút tay lại, hất bọc đồ lên vai, khẽ cười:
“Ta sẽ về Tiền Đường.”
“Quê ta – ngươi biết mà.”
Ta hít sâu một hơi, gượng gạo mỉm cười:
“…Ta đợi ngươi.”
Không khóc, không tiễn biệt lâm ly, chỉ là một cái quay người bình thản.
Nhẹ nhàng rời đi, bước chân không nặng nề, nhưng trong lòng là cơn sóng đang cuộn trào.
12
Ta mang theo Vương bá và những người còn sống rời kinh, về lại quê nhà Tiền Đường.
Mượn một ngôi nhà nhỏ nơi thôn dã, ngày ngày cày cuốc đọc sách.
Ta từng ước có ngày thoát khỏi thân phận tiện tịch, về quê sống đời an yên chốn sơn thủy.
Giờ thì ta đã có tất cả – chỉ thiếu Triệu Dự.
Nhưng ta vẫn đợi.
Ta trồng rau trồng trái sau vườn, mùa hè ngồi dưới giàn bầu nhìn sao Ngưu Chức, mùa đông khoét băng câu cá bên suối.
Ta không dám đi xa.
Sợ lại lạc đường.
Sợ nếu hắn quay lại mà không tìm thấy ta, thì sẽ chẳng còn cơ hội thứ hai.
Tin tức ở quê hẻo lánh mù mịt, ta chẳng biết gì về triều đình.
Chỉ nhờ Vương bá đôi lúc lên trấn dò hỏi.
Chỉ cần không có chuyện lớn xảy ra, vậy là tốt rồi.
Một năm – trôi qua chậm chạp.
Ta không hiểu hắn đã đợi ta suốt mười sáu năm ấy thế nào.
Một ngày kia, hắn cho người âm thầm gửi cho ta một bức thư.
Chỉ vỏn vẹn: “Bình an, đừng nhớ.”
Rồi… bặt vô âm tín.
Vương bá đoán:
“Vương gia hiện thân chốn hiểm, cũng vì an toàn của cô nương mà không tiện liên lạc.
“Nếu không yên tâm, ta sẽ đi dò la.”
Ông lên đường.
Lúc về nói lại:
“Yên tâm đi, kinh thành vẫn đang xôn xao.
“Lũ nho sinh ngồi lê đôi mách vẫn đang bàn chuyện quốc sự: nào là Nhiếp chính vương g.i.ế.c ai, cách chức ai, dữ dằn như hung thần ác sát.”
Nghe họ chửi hắn, ta lại bật cười.
Vậy là… vẫn còn sống.
Dần dần, người quanh vùng biết ta có học, đưa con đến học chữ.
Lũ trẻ này ngoan ngoãn hơn Triệu Dự khi xưa nhiều lắm.
Bên cửa sổ, tiếng đọc bài vang vang, khung cảnh bình yên đến lạ.
Ta hỏi:
“Lớn lên các con muốn làm gì?”
Một bé trai giơ tay:
“Làm quan thanh liêm, c.h.é.m mấy tên gian thần như Nhiếp chính vương!”
Ta suýt sặc nước trà.
Một đứa trẻ khác chen vào:
“Ngốc! Nhiếp chính vương ch-ế-t rồi mà, cha ta bảo vậy!”
Gì cơ?
Toàn thân ta cứng đờ.
Một tiếng ong ong vang mãi bên tai.
Ta không tin.
Một mình ta vào huyện thành.
Quán trà, tửu lâu, ai cũng bàn tán:
“Nhiếp chính vương ch-ế-t rồi! Tội ác tày trời, cuối cùng cũng có báo ứng.”
“Hắn rơi xuống vực, x-á-c bị cá rỉa, cuối cùng Thái tử đốt x-á-c luôn!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/thap-luc-nien-chi-mong/chuong-7.html.]
Tin này đã lan khắp thiên hạ từ lâu.
Ai cũng biết.
Chỉ ta là không hay.
Vương bá khóc:
“Đường cô nương, ta không nỡ làm cô buồn…
“Vương gia… chắc cũng không muốn cô biết.”
Hôm sau, ta vẫn dậy sớm.
Vẫn dạy trẻ con học chữ, đọc sách, như chưa hề có chuyện gì xảy ra.
Vương bá khuyên ta nên thành thân.
Sợ ta cô độc, không ai lo.
Ta ôm đàn tỳ bà, ngồi lặng trong sân, nhìn mấy con vịt bơi qua trước cửa, lông mi run nhẹ:
“Ta đã nói sẽ đợi hắn.
“Mới một năm mà thôi.”
Ông chỉ biết thở dài.
Lại một năm nữa trôi qua.
Nghe nói sau này, Triệu Tuyên về triều, con trai không chịu nhường ngôi, hai cha con đối đầu.
Triệu Tuyên ch-ế-t dưới tay con.
Kẻ làm vua, cuối cùng vẫn chẳng có tình.
Người kể chuyện là một thư sinh gần đó, thường đến học chữ, học đàn.
Một ngày nọ, hắn chớp mắt ngập ngừng nói:
“A Oánh tỷ… tại hạ mười tám tuổi, nhỏ hơn tỷ vài tuổi, gia cảnh tạm ổn, chưa từng cưới vợ…”
Ta nghiêng đầu, chẳng hiểu hắn định làm gì.
Hắn đỏ mặt:
“Chỉ không biết… tỷ có nguyện làm thê tử tại hạ?”
Ta còn chưa kịp đáp…
Một giọng nói trầm thấp, quen thuộc, vang lên như sấm bên tai:
“Tiểu tử, tìm nương tử ta làm gì?”
Ta sững người.
Không dám quay lại.
Sợ chỉ là ảo giác.
Cho đến khi có một hơi thở nóng hổi dán lên sau gáy, chân thật đến khiến người rùng mình.
Một bàn tay lạnh lẽo siết chặt lấy tay ta – nơi đó có một chiếc vòng tay đốt trúc.
Người ấy cười khẽ:
“Nàng không thích trai trẻ.”
Tiểu thư sinh mặt đỏ như gấc, cắm đầu chạy biến.
“A Oánh, ta đã trở về rồi.”
Ta quay đầu lại, nhìn thấy gương mặt mà ta ngày đêm nhung nhớ.
Triệu Dự.
Hắn gầy đi nhiều, tóc điểm sương, sắc mặt nhợt nhạt.
Nhưng nụ cười nơi khoé môi, ấm áp như ánh mặt trời sau cơn giông.
Bao ấm ức, nhớ nhung, mỏi mòn… phút chốc vỡ òa.
Ta ôm chầm lấy hắn, khóc đến không thành tiếng.
Hắn kể: để giả ch-ế-t, hắn đã mất bao công sức.
Bị bao vây là thật, ngã xuống vực cũng thật.
Chỉ là… sống sót rồi, hắn chọn im lặng.
“Chẳng qua… sợ nàng chê ta là lão già mà thôi.”
Ta ôm hắn chặt hơn.
Nếu phải đợi thêm mười sáu năm, thấy hắn bạc trắng cả đầu… ta cũng không ngại.
Ngày thành thân, cả làng đều tới dự.
Ngay cả tiểu thư sinh cũng tới, uống say đến mức than trời trách đất:
“Hoa đẹp sao lại cắm bãi phân trâu!”
“Sao lấy lão già thế kia…”
Hắn giãy nảy:
“Sao không thích trai trẻ chứ? Huhu…”
Ta chỉ bật cười, ngoái đầu nhìn lại rừng trúc xanh biếc…
Không thể tin được, ta – đứa con gái mù đường ấy – lạc một bước… lại là mười sáu năm.
Nhưng có lẽ…
Từ đầu đến cuối, chỉ có hắn – thiếu niên năm nào – lặng thầm đặt ta trong tim.
“A Oánh, khi còn ở phủ hoàng tử… nàng có từng thích ta một chút nào không?”
“Chắc nàng biết ta thích nàng, đúng không?”
Hắn gặng hỏi mãi, không buông.
Ta tháo khăn che mặt, mỉm cười dưới ánh nến:
“Ngươi đoán xem?”
Mắt hắn tối đi một thoáng.
Ta không nói.
Để hắn cả đời mà đoán.
(Hết)