THẬP LỤC NIÊN CHI MỘNG

Chương 1

1.

Khi ta bước ra khỏi khu rừng nhỏ, trời đã sáng rõ.

 

Ta quay đầu nhìn lại cánh rừng xanh mướt rợp bóng, vẫn không dám tin rằng, một kẻ mù phương hướng như ta, chỉ lạc đường thôi mà lại mất đến một ngày trời.

 

Nếu không phải vì dỗ dành tiểu đồ đệ kia, ta cũng đâu đến nỗi nửa đêm chạy ra vùng ngoại ô hoang vắng tìm gì mà "trúc đen", lại còn trượt chân té ngã, đến phương hướng cũng chẳng phân biệt nổi.

 

Mặc kệ thân đầy bùn đất, đầu tóc rối bời như tổ quạ, ta vác theo bó trúc đi lên quan đạo, hướng về kinh thành mà vội vã quay về.

 

Mất tích cả đêm rồi, e là hắn lại phát cáu cho xem.

 

Thế nhưng, vừa vào thành, ta liền cảm thấy có gì đó là lạ, lập tức hỏi một bác bán hàng ven đường: “Đại thúc, chẳng phải hôm qua chỗ này là chỗ Quách đại nương bán hương túi sao? Sao hôm nay lại đổi thành bán thịt rồi?”

 

Bác râu quai nón chặt xương heo rầm một tiếng, giọng có phần mất kiên nhẫn: “Đi đi, lão tử ở đây bán bao nhiêu năm rồi, ngươi là người bên chỗ đối thủ phái tới gây chuyện à?

 

“Mau cút, mau cút.”

 

Lẽ nào ta nhớ nhầm?

 

Đi thêm vài bước, ta lại hỏi chàng trai bán kẹo hồ lô: “Tiểu ca, vị trí này là chỗ Tô tiểu muội bán hoa mà, sao ngươi lại chiếm chỗ của người ta?”

 

Chàng trai gãi đầu, vẻ mặt ngơ ngác: “Nhà ta vẫn luôn bán ở chỗ này, thuế chợ cũng đã nộp đàng hoàng, đâu có giành của ai đâu.”

 

Giờ thì chính ta cũng bắt đầu thấy mơ hồ, vừa đi vừa vắt óc suy nghĩ.

 

Trên đường về vương phủ phải băng qua cầu Phong Vũ, bên cầu có một cây hồng, lúc đi ngang qua đó, bước chân ta đột nhiên khựng lại.

 

Ta ngẩng đầu nhìn, cây hồng um tùm sum suê, tán cây phủ rộng như dù.

 

Kỳ lạ thay, hôm qua lúc ta qua đây, nó mới chỉ cao cỡ người, cớ sao qua một đêm lại thành đại thụ che trời thế này?

 

Nhưng người đi đường xung quanh lại chẳng ai thấy kỳ lạ.

 

Thú vị thật!

 

Tiểu đồ đệ của ta suốt ngày ru rú trong phòng, chắc chắn chưa nhìn thấy!

 

Ta lập tức bước nhanh hơn, nôn nóng muốn về vương phủ chia sẻ phát hiện kỳ lạ này với hắn.

 

Vậy mà thứ đập vào mắt ta lại là một tòa nhà đổ nát.

 

Phủ hoàng tử vẫn còn y nguyên hôm qua, sao chỉ sau một đêm đã hóa thành gạch vụn hoang tàn, cỏ dại mọc đầy?

 

Cứ như ta vừa bước qua mấy chục năm thời gian chỉ trong một cái chớp mắt.

 

Đang ngơ ngác đứng ngây ra đó, một ông lão bán dầu đi ngang qua cửa, thấy ta đứng nhìn quanh liền hỏi: “Cô nương, cô tìm ai thế?”

 

Ta hít một hơi thật sâu: “Chủ nhà này đã dọn đi đâu rồi?

 

“Ta tìm… Lục hoàng tử, Triệu Dự.”

 

Là tiểu đồ đệ của ta.

 

Lão nhân như thấy quỷ: “Nhiếp chính vương ấy à? Tên ấy hiếu chiến tàn bạo, độc ác vô tình.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/thap-luc-nien-chi-mong/chuong-1.html.]

“Nắm triều chính trong tay, chẳng phân trung gian, quét sạch dị nghị.

 

“Lại còn xây cất điên cuồng, khiến dân tình khốn khổ… Hắn ấy mà! Một tai họa lớn!”

 

Vị Nhiếp chính vương mà ông ta nói chính là Triệu Dự, còn gọi là Lục hoàng tử thì ra đã là chuyện từ hơn mười năm về trước.

 

“Hiện tại là năm Thành Hóa thứ mười?”

 

Ta c.h.ế.t lặng, kinh ngạc tột độ.

 

Chỉ là ta lạc đường một đêm, vậy mà khi quay trở lại, đã là …mười sáu năm sau!

 

2.

Trong mười sáu năm ấy, Triệu Dự – một kẻ xuất thân hèn kém, từng bị người người chèn ép đã nổi bật giữa các hoàng tử, đánh bại toàn bộ hoàng tử trong cuộc tranh đoạt ngôi vị mười năm trước.

 

Các hoàng tử người thì mất mạng, kẻ thì biệt tích không dấu vết.

 

Lúc ngai vàng gần như nằm trong tay, hắn lại chủ động nâng đỡ tiểu hoàng tôn đăng cơ.

 

Hắn tự phong làm Nhiếp chính vương, kẻ nịnh nọt thì gọi hắn là bậc thanh cao khí tiết nhưng trong dân gian lại đồn rằng hắn mượn danh thiên tử để sai khiến chư hầu, thao túng triều chính.

 

Con đường lên ngôi của hắn là bước qua vô số sinh mạng.

 

Lão nhân kể rằng, Nhiếp chính vương phân minh ơn oán, có thù tất báo, việc đầu tiên sau khi hắn nắm quyền chính là xử lý sạch những kẻ từng khinh rẻ, chà đạp hắn.

 

“Cô nương, chẳng lẽ cô đến để báo thù sao?

 

“Ta khuyên cô chớ lấy trứng chọi đá, mau rời khỏi đây đi… nhìn kìa, thấy chưa?”

 

Lão chỉ tay về phía góc tường, chỗ đó có một phiến đá buộc ngựa vỡ nát.

 

Ông kể rằng phía sau tảng đá ấy có khắc tên “Lý Dự”, những kẻ từng đắc tội với hắn không dám chống đối công khai, chỉ dám lén lút nhổ nước bọt vào đó để hả giận.

 

Ta nghe mà ngơ ngẩn.

 

Không sao tưởng tượng nổi, tiểu hoàng tử ngạo kiều mà ta từng quen, nay đã biến thành một kẻ bạo ngược sát nhân, khiến trẻ nhỏ khóc ré cũng phải im bặt.

 

Lão nhân càng nói càng sinh động:

 

“Nhiếp chính vương ấy à, tàn độc lắm, nghe nói có người trong phủ lỡ đụng phải hắn một cái thế là lập tức bị hắn m ó c m ù m ắ t ngay tại chỗ!

 

“Có kẻ làm việc không vừa ý, hắn b ẻ g ã y c h â n người ta, ném thẳng ra bãi tha ma!

 

“Còn ái nữ của tiền Tể tướng, chỉ vì cười nhạo hắn là con trai kỹ nữ, hắn liền đích thân trói ả lại, đưa vào thanh lâu bán thân tiếp khách!

 

“Hễ ai biết chuyện thân thế của hắn, đều bị… như thế này!”

 

Lão nhân làm động tác c ắ t c ổ.

 

Gió tháng Tư sao mà lạnh lẽo đến vậy, khiến cả sống lưng ta cũng lạnh toát.

 

Ta vốn định đến nương nhờ hắn nhưng giờ nghĩ lại… thôi vậy.

 

Dù sao, giữa ta và hắn trước kia, cũng là mối quan hệ… nước lửa khó dung.

 

Bạn cần đăng nhập để bình luận