THẬP LỤC NIÊN CHI MỘNG

Chương 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

3

 

Mẹ ruột của Triệu Dự, trước khi vào cung từng là “Dương Châu sấu mã” – một kỹ nữ nổi danh vì thân hình mảnh mai thanh tú.

 

Sau khi nhập cung, nàng ta được sủng ái tột đỉnh, chèn ép toàn bộ lục cung, ba nghìn hồng nhan cũng phải nhìn sắc mặt của nàng.

 

Sinh hạ Lục hoàng tử Triệu Dự, càng là con cưng trời định, được thương yêu bao bọc.

 

Thế nhưng, cảnh đẹp ngắn chẳng tày gang.

 

Lương phi bị bắt gặp tư thông với thị vệ ngay tại giường.

 

Thiên tử nổi giận lôi đình, lập tức ban án t-ử tàn khốc.

 

Từ đó về sau, Triệu Dự – hoàng tử từng được yêu chiều nhất – bỗng hóa thành một kẻ bơ vơ, ai ai cũng có thể nhục mạ.

 

Hắn bị đuổi ra khỏi hoàng cung từ rất sớm, bố thí cho hắn một phủ nhỏ tại góc hẻo lánh trong hoàng thành.

 

Lần đầu ta gặp hắn, là trong dịp Vạn Thọ tiết.

 

Triệu Dự với thân phận hoàng tử mà nghèo rớt mồng tơi, chỉ dâng lên một cuốn kinh thư tự tay chép lại.

 

Hoàng đế lật vài trang lấy lệ, khen một câu qua loa cho có.

 

Thái tử đứng bên tỏ vẻ rộng lượng, hỏi hắn muốn được ban thưởng gì.

 

Hắn lí nhí nói: muốn có một vị tiên sinh.

 

Thái tử cười hờ hững, rồi tùy tiện chỉ tay.

 

Chỉ ngay vào ta – một nhạc cơ nơi Giáo Phường.

 

Bộ dáng nghiêm túc lạ thường, nói dõng dạc:

 

“Đường cô nương nổi danh tài sắc chốn kinh thành, cầm kỳ thi họa đều tinh thông. Ngươi hãy nhận cô ta đi.”

 

Ta ôm đàn tỳ bà, miệng vẫn còn nhồi miếng bánh sen vớ được, nghẹn đến đỏ bừng cả mắt.

 

Ta?

 

Làm tiên sinh cho hoàng tử?

 

Ta dạy hắn múa hay gảy đàn đây?

 

Thật rõ ràng là đang nhục mạ giữa thanh thiên bạch nhật.

 

Dưới ánh mắt bao người, cả gian phòng im bặt không tiếng động.

Không ai dám đứng ra phản bác, còn hoàng đế thì thờ ơ ngồi một bên, mải mê ngắm bắp cải ngọc bích do phi tử dâng tặng.

 

Ta là tiện tịch, số mệnh là bị người này đưa đi, kẻ kia bán lại – đổi chủ chẳng có gì lạ.

 

Ta vốn không có ý kiến.

 

Nhưng tiểu Triệu Dự khi đó, sắc mặt khi xanh khi đỏ, cuối cùng cắn răng chịu nhục, lớn tiếng tạ ân, rồi sau yến tiệc đưa ta về phủ.

 

4

 

Phủ của hoàng tử đơn sơ ít người, chỉ có mấy lão thái giám và cung nữ chăm sóc cho Triệu Dự, cùng hai tên thị vệ canh cổng.

 

Ta không cần ngày ngày tập đàn múa kiếm, được phép ngủ nướng đến trưa.

 

Điều quan trọng nhất là… không phải giữ dáng, ăn bao nhiêu gà cũng được.

 

Vì để giữ được cơm ăn áo mặc, ta quyết tâm làm tròn vai tiên sinh.

 

Nhà họ Đường ta vốn là thế gia thư hương.

 

Chẳng qua vì liên lụy đến một vụ án tham nhũng, cả nhà bị liên can, ta cũng vì thế mà bị giáng làm tiện dân.

 

Không phải khoe khoang, thời còn là thiên kim nhà quan, ta chính là một tài nữ nổi danh.

 

Nhưng tiểu Triệu Dự lại mắt mù không biết quý người, mỗi lần ta bắt hắn học chữ đọc sách là hắn lại nổi cáu:

 

“Ngươi là một nhạc cơ tiện tịch, cũng dám dạy ta?

 

“Cút!”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/thap-luc-nien-chi-mong/chuong-2.html.]

Với những tên tiểu tổ tông ngạo kiều như hắn, giảng đạo lý không có tác dụng.

 

Ta chỉ nhẹ nhàng:

 

“Ta đã viết sẵn mẫu chữ rồi, ngươi cứ nhìn theo mà chép.

 

“Ngươi không học, ta sẽ méc Thái tử rằng ngươi dối vua, qua loa cho có lệ.”

 

Gương mặt trắng trẻo của hắn đỏ bừng vì giận, ấm ức đến mức sắp khóc.

 

Ta được đằng chân lấn đằng đầu, buông thêm một câu:

 

“Đợi đến khi chữ ngươi viết đẹp hơn ta, hẵng cãi lại.”

 

Ta còn châm chọc:

 

“Đồ nhãi ranh.”

 

Hắn dù chửi chửi mắng mắng, nhưng vẫn biết chữ mình xấu tệ, vừa mắng vừa mài mực viết theo.

 

Ta muốn dạy hắn rèn luyện thân thể, dọa rằng nếu không tập luyện sẽ không cao được, hắn lại nổi điên:

 

“Đừng dùng trò mèo của mấy kẻ Giáo Phường ra dạy dỗ ta!

 

“Ngươi biết võ công sao?

 

“Ngươi chẳng biết gì cả!

 

“Cút!”

 

Hắn dường như rất thích dùng từ “cút” làm dấu chấm câu.

 

Ta thì dửng dưng:

 

“Giáo Phường thì sao?

 

“Cái gì cũng có cơ bản giống nhau thôi – tấn mã bộ, uốn eo, trụ một chân, chẳng khác gì cả.

 

“Tập trước đã, không sai được đâu.”

 

Phụ hoàng của hắn không phái võ sư tới dạy cưỡi ngựa b.ắ.n cung, thị vệ ngoài cửa không dám mở lời dạy dỗ.

 

Hắn không còn cách nào, đành học theo ta những động tác cơ bản.

 

Hắn sợ mất mặt, mỗi lần luyện đều đuổi hết hạ nhân đi thật xa.

 

Theo một vũ cơ học võ – thật đúng là buồn cười.

 

Hắn mặt đen như đáy nồi:

 

“Nếu ngươi dám hé miệng ra ngoài, ta sẽ g.i.ế.c ngươi!”

 

Ta chỉ nhướng mày, cười nhạt.

 

Là tiên sinh, ta vô cùng có trách nhiệm.

 

Mùa hè, che dù, nhai gà dưới bóng cây, vừa ăn vừa chỉ tay:

 

“Bắn lệch rồi, vì tấn pháp chưa vững.”

 

Mùa đông, ngồi nấu trà dưới hành lang, nhìn hắn đổ mồ hôi chạy trong tuyết, ta vỗ tay cổ vũ:

 

“Đừng lười!

 

“Cao thêm chút nữa là có thể dùng lỗ mũi nhìn Thái tử rồi!”

Xuân đi thu tới, mấy năm cãi vã mà trôi vèo.

 

Triệu Dự nay đã cao hơn ta một cái đầu.

 

Sau một vòng chạy, người đẫm mồ hôi, hắn nhíu mày, khinh thường liếc ta:

 

“Thô tục, im đi.”

 

Ta phải thừa nhận, việc ta dạy dỗ hắn tận tình cũng là vì muốn chứng minh giá trị tồn tại của bản thân.

 

Nếu hắn thấy ta có cũng như không, chán ghét ta, thì ta chẳng biết sẽ bị tống đi đâu nữa.

Bạn cần đăng nhập để bình luận