7
Cách biệt bao năm, ta lại một lần nữa tỉnh dậy trên giường hắn.
Theo thói quen, ta hít nhẹ một hơi.
Giường này đã không còn mùi sữa như xưa, chỉ còn mùi trầm thoang thoảng, xen lẫn một tia tanh nồng của máu.
Hắn… bị thương rồi sao?
Ta luồn tay vuốt mái tóc rối bù, ôm theo đàn tỳ bà, lòng đầy bất an bước ra khỏi phòng.
Vừa ra cửa, đã gặp tiểu thị vệ canh bên cạnh.
Hắn nói: Vương gia tâm trạng tốt, muốn đưa ta tới một nơi.
Mắt ta sáng lên:
“Tốt quá! Chờ ta một chút!”
Ngoài ăn, thứ ta thích nhất là… đi chơi.
Hồ Đông ngắm anh đào buổi chiều, thuyền rồng khắc rồng sơn son bên sông Tần Hoài, mùa hè rợp trời sen xanh – đều là cảnh sắc ta yêu.
Ta quay vào phòng, vội vàng rửa mặt chải đầu, thay y phục mới, đẹp đẽ bước ra ngoài.
Thị vệ nhìn ta từ trên xuống dưới, sắc mặt hơi biến đổi, hình như muốn nói gì đó… nhưng cuối cùng vẫn im lặng, nghiêm chỉnh dẫn ta đi tới…
Ngục thất.
…
Ta thật sự đã đánh giá thấp sự thay đổi của Triệu Dự sau mười sáu năm.
Phủ Nhiếp chính có một nhà ngục riêng, âm u ẩm thấp, là nơi hắn dùng để giam giữ những kẻ từng đắc tội.
Ta rón rén lần theo vách đá ẩm lạnh mà đi tới.
Cuối ngục, Triệu Dự tựa người lên ghế, trong tay lật qua lật lại một cây roi nhuốm đầy máu.
Hắn quả thật… tâm trạng rất tốt.
Ngón tay hắn gõ nhịp nhàn nhã trên tay ghế, tựa như một nhịp nhạc đều đều.
Ta đánh răng lập cập:
“V-Vương gia…”
Trước mặt hắn, có một người đang quỳ rạp – toàn thân bê bết m-áu.
Thoạt nhìn đã thấy quen mắt.
Kẻ đó nằm sõng soài trên đất, thân thể phủ đầy vết thương chằng chịt, da thịt bầm tím, hơi thở yếu ớt, không biết đã bị tra tấn bao lâu.
Ta chỉ liếc một cái đã vội cụp mắt, không dám nhìn kỹ, lặng lẽ rụt người nấp sau lưng Triệu Dự.
“Đường Oánh…”
Giọng Triệu Dự vang lên trầm thấp trong bóng tối.
Ta hoảng hốt, tưởng hắn nhận ra ta là ai, suýt nữa đã bật tiếng đáp lại.
Nhưng hắn lại nói tiếp:
“Là bị hắn hại chết.”
Hắn?
Ai hại ta?
Ta mơ hồ chưa hiểu, cúi đầu nhìn lại người kia… liền khiếp hãi đến mức lùi một bước.
Là…
Thái tử Triệu Tuyên!
Thì ra, bao năm không ai rõ tung tích Thái tử, là vì…
Hắn bị Triệu Dự giam giữ nơi này.
Triệu Dự kể: năm xưa trong phủ hoàng tử, tất cả đều là tai mắt của Thái tử – ngay cả Phương cô cô cũng thế.
Chính Phương cô cô dụ ta đến ngoại thành, rồi ngầm báo tin cho Thái tử, để người tới giữa đường g.i.ế.c ta diệt khẩu.
Ta không quay về.
Hắn sai người tìm kiếm, kinh động cả nha môn quanh vùng.
Người trong phủ nha nói: đã mất tích lâu vậy, chắc là gặp chuyện không hay.
Thái tử ghé ngang phủ, đắc ý nói:
“Một tiện tịch mà cũng dám làm tiên sinh hoàng tử, thật là bôi nhọ thể diện hoàng gia.
“Lục đệ không nỡ xuống tay, để đại ca giúp.
“Chỉ là một con tiện tỳ, c.h.ế.t thì chết.”
Hắn thậm chí chẳng thèm giấu giếm.
Đối với hắn, ta chẳng khác gì một con sâu cái kiến.
Ai ngờ được, sẽ có ngày Triệu Dự lật đổ tất cả, đạp Thái tử xuống đất, khiến hắn sống không bằng chết.
Triệu Dự không vui – thì lôi ra tra tấn xả giận.
Triệu Dự vui – thì tiện tay tặng thêm vài roi làm hứng khởi.
Trong ngục tối, hắn nhếch môi cười – nụ cười không hề chạm tới đáy mắt.
Âm lãnh, tàn độc, khiến người rùng mình run rẩy.
Ánh mắt hắn nhìn Triệu Tuyên đầy căm hận:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/thap-luc-nien-chi-mong/chuong-4.html.]
“Nếu không có hắn, Đường Oánh đã không chết.
“Nếu không có hắn, nàng đã không biến mất mười sáu năm.”
Dứt lời, hắn giơ roi, định vung xuống lần nữa.
Ta sợ hãi, theo bản năng vươn tay ngăn lại:
“Đừng đánh nữa!”
Hắn bật cười:
“Tránh ra, hôm nay ta rất vui.”
Ta giữ chặt cổ tay hắn, không buông:
“Không, ngươi không vui.
“Ta nhìn ra được.”
Khoé môi hắn vốn đang nhếch lên, giờ khẽ trùng xuống.
Làn da hắn lạnh như băng.
Ta nhìn thẳng vào mắt hắn:
“Triệu Dự, ngươi đang tự hành hạ chính mình.”
8
Rời khỏi ngục tối, ta vẫn níu chặt lấy cánh tay hắn.
Một là sợ hắn lại chạy ngược vào đánh người.
Hai là… ta thật sự sợ cảnh tượng khi nãy.
Về tới viện, dưới tán cây xanh rợp lá, nắng xuân vương nhẹ, ta mới dám thở ra một hơi.
Đây… mới gọi là nhân gian.
Chỉ là… không khí nhân gian này, hình như còn thoảng một mùi khác.
Không phải ảo giác.
Tay hắn – cánh tay ta đang ôm – có mùi m-áu.
Là mùi gỉ sắt tanh tanh, rất nhạt nhưng vẫn ngửi ra được.
Hắn… đang bị thương.
Ta vội vàng buông tay.
Trên mặt hắn thoáng qua một nét mất mát, nhanh đến mức không thể nắm bắt:
“Ngươi bị dọa rồi à?”
“Không.”
Lúc này, ánh mắt hắn dừng trên đầu ta, như mới chú ý tới việc ta ăn mặc trang điểm rất chỉn chu.
Khoé môi hắn cong lên thành một nụ cười nhạt, tâm trạng có vẻ tốt hơn nhiều:
“Ta đưa ngươi ra ngoài dạo một vòng.”
Ta cảnh giác:
“Không phải lại tới nhà lao nữa chứ?”
Hắn bật cười ha hả.
Vừa hay hôm nay là ngày hội hoa đăng.
Đường Chu Tước người người như nước, phồn hoa náo nhiệt, khói lửa nhân gian ngập tràn.
Nhưng ta cảm thấy… Triệu Dự đã bỏ lỡ cái tuổi tốt nhất để đi ngắm đèn hoa rồi.
Giờ đây, hắn là Nhiếp chính vương khiến người người sợ hãi.
Dân thường không biết mặt hắn, nhưng khí thế lạnh lùng nghiêm nghị của hắn, khiến ai thấy cũng tự động tránh xa.
Các thương nhân thì vừa sợ vừa thích.
“Cái này bọc hết cho ta.
“Lấy cái đắt nhất.
“Không cần thối lại, thưởng cho ngươi đó.”
Toàn là câu nói mà thương nhân thích nhất.
Có người nịnh hót:
“Lão gia thật thương tiểu thư quá!”
“Tiểu thư thật có phúc, tặng thêm một chiếc đèn hoa – chúc tiểu thư sớm ngày gả được như ý lang quân.”
Ta vội cúi đầu cảm ơn:
“Cảm ơn! Cảm ơn! Khách khí rồi!”
Triệu Dự… mặt lại đen hơn cả mực.
Ta ôm đèn hoa, mãn nguyện nói:
“Về thôi.”
Hắn:
“Ngươi không thích à? Dạo thêm nữa.”
Ta đáp:
“Hội đèn năm nào chẳng có.
“Không trị vết thương tay ngươi, chẳng mấy mà phế mất.”