THẬP LỤC NIÊN CHI MỘNG

Chương 3

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/40SymCNlPk

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Dù hắn không được lòng trong hoàng thất, nhưng phủ hoàng tử ăn uống ngon lắm, ta chẳng nỡ rời đi.

 

Mấy a di trong phủ bảo ta ngạo mạn như thế, sớm muộn gì cũng đụng phải tường đồng vách sắt, bị hắn đá ra khỏi phủ.

 

Nói trúng luôn.

 

Hôm ấy Triệu Dự từ phủ Thái tử trở về, mặt nặng như chì, chẳng biết lại bị sỉ nhục chuyện gì.

 

Hắn nhốt mình trong phòng, nổi trận lôi đình, đập phá hết đồ đạc.

 

Chứng bệnh quản lý cảm xúc quá kém của hắn không phải ngày một ngày hai.

 

Nô tài ai cũng sợ, chẳng ai dám vào.

 

Ta đẩy cửa bước vào an ủi:

 

“Có gì đáng giận chứ?

 

“Miệng người ta mọc trên mặt họ, muốn nói gì thì cứ nói, mình sống ngay thẳng thì chẳng có gì hổ thẹn.”

 

Hắn vớ một bình hoa ném xuống chân ta, “choang” một tiếng vỡ tan.

 

Ta vẫn không lui bước:

 

“Người khác khen ngươi, ngươi đã là bậc trên?

 

“Người khác mắng ngươi, ngươi liền chẳng ra gì sao?

 

“Chỉ là tự mình chuốc khổ thôi.”

 

Ta lấy thân phận kẻ từng trải khuyên hắn:

 

“Sống quan trọng là vui vẻ. Ngươi nhìn ta đi – từng là thiên kim tiểu thư, giờ làm nhạc cơ tiện dân, mặt mũi mất sạch, nhưng ta vẫn sống rất ổn, ăn uống ngon lành.”

 

Tự thấy lời mình rất có tính Phật hệ.

 

Nhưng Triệu Dự chẳng thèm để vào tai.

 

Hắn ngẩng đầu nhìn ta, tròng mắt đỏ ngầu, giọng phát ra từ kẽ răng:

 

“Ngươi – một nhạc cơ tiện tịch – làm tiên sinh của hoàng tử, đắc ý lắm phải không?”

 

“Ở phủ hoàng tử, hơn chỗ Giáo Phường nhiều, nên ngươi tưởng mình cao quý hơn người à?”

 

Ánh mắt hắn sắc như dao, đầy căm hận:

 

“Ngươi chỉ là một con tiện nô!

 

“Cút!”

 

Cút thì cút.

 

5

 

Sau đó, ta đã đi lạc…1 ngày lạc mà bằng cả 16 năm dài đằng đẵng.

 

Không còn nơi để đi, ta trở lại nghề cũ, muốn tìm một thanh lâu thanh tịnh nào đó treo biển bán nghệ nuôi thân.

 

Giờ đây, nơi phồn hoa nhất kinh thành là Minh Nguyệt Lâu.

 

Bà chủ vẫn còn mặn mà duyên dáng, không ngờ lại là Linh Lung – tỷ muội cùng ở Tư Giáo Phường với ta năm xưa.

 

“Nàng là…”

 

Nàng nhìn ta từ đầu đến chân, ánh mắt dò xét, rồi bất chợt mở to mắt kinh ngạc:

 

“Con gái của Đường Oánh?”

 

Chậc… Đường Oánh chính là ta. Ta sợ bị coi là yêu quái, đành gật đầu nhận đại

 

Linh Lung xưa nay vẫn quý ta, giờ biết ta là “con gái Đường Oánh”, lại càng tiếp đãi nồng nhiệt.

 

Chỉ là ta cảm thấy… nàng nhiệt tình quá mức.

 

Lúc ta ôm đàn gảy khúc cho khách nghe, Linh Lung liền giật lấy đàn tỳ bà trong tay ta:

 

“Khách thế này không xứng để nghe nàng đàn đâu.”

 

Lúc các tỷ muội đang luyện múa, ta cũng nhấc váy nhập hội, nàng lập tức kéo ta ra:

 

“Đây là việc khổ cực, nàng đừng chen vào, đi nghỉ đi.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/thap-luc-nien-chi-mong/chuong-3.html.]

 

Tay ta ngứa nghề, bèn kéo một vị khách cùng đánh xúc xắc, Linh Lung cũng thẳng tay tiễn khách ra cửa.

 

Thế là ta đành mỗi ngày ở trong phòng, ngồi nhổ lá trúc giải buồn.

 

Rất nhanh sau đó, cái tên “Đường Đường” của ta đã vang danh khắp giới nghệ thuật.

 

Người ta đồn đại rằng ở Minh Nguyệt Lâu có một mỹ nhân thiên tài tuyệt sắc, như tiên nữ giáng trần.

 

Dung mạo mỹ nhân thì ai cũng có, nhưng ta – ta có một tâm hồn thú vị.

 

Ta đàn tỳ bà xuất chúng, lại thêm tính tình ôn hòa, trong chốn phồn hoa náo nhiệt này cũng coi như một đoá cúc nhã đạm.

 

Các tửu lâu và thanh lâu lớn nhỏ thi nhau gửi thiếp mời, mời ta đến biểu diễn.

 

Vì nể tình Linh Lung nhiệt tình, ta đều từ chối cả.

 

Không ít quan to quý tộc đích danh mời ta đàn khúc bầu bạn, Linh Lung cũng đều khéo léo từ chối.

 

Cách làm này ta quá quen.

 

Nâng giá lên cao, thả thính cá lớn, để rồi c.ắ.t c.ổ một phen cho đã.

 

Chỉ là… Linh Lung gan lớn thật.

 

Người mà nàng nhắm tới… lại là Triệu Dự.

6

 

Lúc ấy ta đang gặm gà một cách bình thường, thì “rầm” một tiếng – cửa bị đẩy mạnh mở tung.

 

Một đoàn thị vệ áo đen nối đuôi nhau tràn vào.

 

Ngay sau đó là một nam nhân cao lớn sải bước tiến vào.

 

Chỉ cần liếc mắt một cái – ta liền nhận ra đó là Triệu Dự.

 

Ngũ quan hắn không khác xưa, nhưng nét ngây ngô thiếu niên đã hoàn toàn biến mất.

 

Thay vào đó là một vẻ trầm ổn sâu xa, giữa hai đầu mày ẩn hiện sát khí lạnh lẽo, khí thế ép người.

 

Cái đùi gà mắc ngay ở miệng, nuốt chẳng xong, nhả không được.

 

Ánh mắt Triệu Dự vừa thấy ta liền lóe lên kinh ngạc, nhưng rất nhanh đã bình tĩnh trở lại.

 

Hắn bất ngờ đưa tay bóp cằm ta, như đang nắm lấy đầu cá, xoay trái xoay phải nhìn kỹ.

 

Sau đó lạnh nhạt hỏi:

 

“Nương ngươi đâu?”

 

Ta chớp mắt, chậm rãi nhớ ra rằng – mình đang giả làm “con gái Đường Oánh”.

 

Ta cắn răng đáp:

 

“Ch-ế-t rồi.”

 

Năm ngón tay bóp dưới cằm đột ngột siết chặt.

 

Triệu Dự không hỏi gì thêm, chỉ lạnh lùng nhìn ta, không thể đoán nổi là tức giận hay bình thản.

Linh Lung bước lên, cười duyên:

 

“Vương gia, Đường cô nương đàn tỳ bà cực hay, thậm chí còn vượt qua cả mẫu thân năm xưa.

 

“Chi bằng… để nàng đàn một khúc?”

 

Ta liếc mắt ra hiệu: Nhớ phải lấy giá cao đó!

 

Linh Lung trả lại ánh mắt “đã rõ”.

 

Triệu Dự buông tay, khoé môi nhếch nhẹ.

 

Chỉ thấy hắn khẽ ngoắc ngón tay – thị vệ hiểu ý, tiến lên đặt xuống một chiếc rương gỗ.

 

Mở ra – bên trong là vàng thoi sáng lóa.

 

Linh Lung bị ánh vàng chiếu lóa cả mắt.

 

Triệu Dự quay đầu ra lệnh:

 

“Người đâu, mang nàng đi.”

 

…Hả?

Bạn cần đăng nhập để bình luận