Thái tử gia Bắc Kinh là kẻ mù quáng trong tình yêu.

06

16. 

Hứa Liên Liên cũng đi rồi.

Đối tượng Lục Ngạo Thiên quấy rầy đã biến thành một mình tôi.

Tôi chịu không nổi nữa, quyết định trị bệnh tổng tài bá đạo cho hắn.

Trong cốt truyện Lục Ngạo Thiên sẽ đối mặt khủng hoảng kinh doanh nghiêm trọng, việc thu mua Phong Tín đã giúp hắn không ít, nhưng bây giờ Phong Tín bị bọn tôi mua mất rồi, hắn chỉ có thể tìm đường khác.

Mà khu đất xây dựng sắp mở đấu giá ở ngoại thành chính là cơ hội của hắn.

Ngày đấu giá, Lục Ngạo Thiên rất bất ngờ khi thấy tôi ở đó, lại bắt đầu tự tin thái quá:

"Em biết tôi ở đây? Cố ý tới tìm tôi à?"

Tôi mỉm cười không nói.

Theo một nghĩa nào đó, tôi đúng là tới vì hắn.

Lục Ngạo Thiên đột nhiên tới gần tôi, nhỏ giọng nói vào tai tôi:

"Tôi còn có chuyện quan trọng phải làm, ngoan, em ở trong xe chờ tôi, lát nữa ăn tối với em."

Đừng ăn, mất công đêm về phải ói ra.

Tôi tìm chỗ ngồi xuống.

Mảnh đất xây dựng này không nổi bật, không nhiều người cạnh tranh lắm.

Cho nên Lục Ngạo Thiên vẫn nhàn nhã thong dong ngồi ở hàng thứ nhất, nhìn mấy công ty nhỏ ra giá.

Chờ đến lúc đã hòm hòm, hắn báo giá 50 triệu.

Toàn trường ồ lên, quả nhiên không ai đấu nổi.

Lục Ngạo Thiên nhếch mép, vẫy tay với trợ lý: "Đặt phòng ăn đi, tôi muốn đi ăn tối với Trần tiểu thư."

Nhân viên đấu giá thực hiện thủ tục cuối cùng: "50 triệu lần thứ nhất, 50 triệu lần thứ hai, 50 triệu lần..."

Tôi thong dong giơ bảng số trong tay lên: "60 triệu."

Giống như một quả b.o.m ném xuống nước, toàn trường khiếp sợ.

Cùng nhau nhìn về phía tôi.

Sau đó bắt đầu xôn xao bàn tán về thân phận thật của tôi, tại sao xưa nay chưa bao giờ nghe danh một bà trùm bí ẩn như thế.

Lục Ngạo Thiên kinh ngạc sững sờ nhìn tôi, đầy khiếp sợ.

Rất tốt, phản ứng của họ khiến tôi rất hài lòng.

Nhân vật chính nên ra sân sau cùng, chấn nhiếp toàn trường.

Lục Ngạo Thiên chẳng qua là cục đá kê chân lót đường thôi.

Đệch! Chẳng trách mọi người đều muốn làm tổng tài bá đạo!

Cảm giác này thoải mái quá đi mất!

Nhân viên đấu giá nói: "60 triệu lần thứ nhất, 60 triệu lần thứ hai..."

Lục Ngạo Thiên cắn răng: "65 triệu!"

Hắn nói gì đó với trợ lý, trợ lý chạy tới chuyển lời cho tôi: "Trần tiểu thư, Lục tổng nói cô đang đùa với lửa..."

Tôi dứt khoát nâng giá: "80 triệu!"

Rất tốt, đồ ngu, anh đã thành công chọc giận tôi.

17.

Làm xong thủ tục bước ra khỏi sàn đấu giá.

Chỉ thấy Lục Ngạo Thiên đứng cạnh xe, nôn nóng bất an chờ đợi.

Thấy tôi đi ra, hắn lập tức đi tới nói: "Rốt cuộc em là ai?"

Tôi thở dài, vẻ mặt phức tạp: "Anh biết thương nhân Hoa kiều đào được mỏ dầu lớn ở châu Phi năm ngoái không?"

Lục Ngạo Thiên ngạc nhiên: "Không phải là... không phải là..."

Tôi gật đầu: "Đúng vậy, tôi không có quan hệ gì với anh ta cả."

Lục Ngạo Thiên: "..."

Tôi trưng ra vẻ mặt gợi đòn, giang tay ra: "Tôi chỉ là một kẻ thành công bình thường không có gì đặc biệt, anh cho rằng tất cả mọi người đều giống như anh, ăn rồi không lo làm việc đàng hoàng, yêu đương một phát là có thể làm nhân vật chính, của cải đầy nhà sao?"

Tựa như hắn không hiểu tôi đang nói gì.

Nhưng rất nhanh hắn đã hiểu.

Không có mảnh đất này, Lục gia không có cơ hội nào khác để cứu vãn nữa, tài chính vừa trục trặc, đối thủ khắp nơi hè nhau xông tới.

Như kền kền thấy xác c.h.ế.t bắt đầu phân chia sản nghiệp Lục gia.

Ngay cả Tô Kiều cũng nhờ tôi chỉ điểm mà húp được một chén canh.

Bảy tháng sau, Lục gia phá sản.

Căn biệt thự kia của Lục Ngạo Thiên bị phát mãi, tôi cho mua lại.

Ngày Lục Ngạo Thiên dọn đi, tôi đến xem nhà.

Hắn ủ rũ chán chường, không còn vẻ kiêu ngạo ngày xưa, nhìn thấy tôi thì càng hoang mang:

"Tôi không hiểu, trước kia tôi thật lòng với em, không có nữ nhân nào có thể từ chối tôi..."

Bạn cần đăng nhập để bình luận