Thái tử gia Bắc Kinh là kẻ mù quáng trong tình yêu.

05

13.

Đoạn thời gian trước tôi đã mơ hồ cảm thấy không đúng chỗ nào đó.

Mãi đến lúc này mới ý thức được, nữ số ba mãi vẫn chưa lên sàn!

Tôi bỏ tiền điều tra.

Nữ số ba chăm chỉ đang ở giai đoạn bắt đầu xây dựng sự nghiệp chịu cảnh thiếu tiền, tới tìm Lục Ngạo Thiên kêu gọi đầu tư.

Hai người qua lại với nhau, rất nhanh nảy sinh tình cảm.

Mà bây giờ...

Chẳng hiểu ma xui quỷ khiến thế nào tôi lỡ tay đầu tư cho nữ số ba cmnr!

Trại nuôi ngỗng của cô ấy bắt đầu đầu tư vào sản xuất, mấy ngày trước còn mang tặng tôi một thùng trứng ngỗng.

Cho nên tuyến kịch bản của cô ấy chuyển sang cho tôi luôn à?

Đúng là có nhân ắt có quả, báo ứng của Lục Ngạo Thiên chính là tôi.

Lục Ngạo Thiên bắt đầu nhắn tin gọi điện cho tôi liên tục.

Lần nào cũng chỉ có mấy câu:

"Em rất đặc biệt."

"Em muốn lạt mềm buộc chặt sao?"

"Ôi con mèo nhỏ quyến rũ của tôi."

...

Mỗi lần thấy tin nhắn, tôi đều muốn phỉ nhổ thế giới này một phen.

Một kẻ dầu mỡ như vậy, lại không thể đập c.h.ế.t được.

Tôi rất muốn b.ắ.n nổ cho rồi.

Tôi bị Lục Ngạo Thiên tra tấn đủ một tuần lễ thì bà mẹ tự tin thái quá của hắn tới tìm tôi.

Gọn gàng dứt khoát vứt cho tôi tấm chi phiếu năm triệu.

"Trần tiểu thư, tôi nhớ cô là bác sĩ, số tiền này cô có cày cuốc nửa đời cũng không kiếm ra được, tôi khuyên cô nên thức thời một chút, rời xa con trai tôi đi."

Nếu là trước kia, tôi nhất định cầm chi phiếu cúi đầu khom lưng dịu dàng nói xin phép bác cháu cút.

Nhưng tôi bây giờ ấy à, nhà không có gì ngoài tiền.

Người có tiền theo đuổi cái gì nào, đương nhiên là làm phách.

Cho nên tôi thong dong cất chi phiếu đi, sau đó cười khẩy vào mặt mẹ Lục:

"Thay mặt quỹ nhi đồng cám ơn bác Lục."

Mẹ Lục giận dữ: "Cái gì?"

Bà ấy tức tối cầm chén trà muốn hắt, còn tôi đã đoán trước, lập tức nghiêng đầu, hụt rồi.

Tôi vuốt tóc đầy tao nhã: "Bác yên tâm, nếu tôi mà có một tia một hào cảm xúc với con trai bác, dù nằm mơ tôi cũng phải tự tát mình mấy phát."

14.

Chắc là bị mẹ phạt, nên có một thời gian Lục Ngạo Thiên không quấy rầy tôi nữa.

Tô Kiều say mê với việc kinh doanh, mở rộng sản nghiệp càng lúc càng to, còn nhất quyết phải chia hết tiền lời kiếm được cho tôi và Tống Ngôn theo tỷ lệ góp vốn.

Cô ấy nói: "Không có hai người, chắc giờ này tôi đã kết hôn với Lục Ngạo Thiên, trở thành nữ hai độc ác bị nhốt trong nhà ngày ngày lo tranh giành tình nhân. Hai người đã thay đổi cuộc đời tôi, so với giá trị cuộc đời tôi thì số tiền này quả thực nhỏ bé không đáng kể."

Còn Tống Ngôn thì bắt đầu chạy khắp nơi trên thế giới.

Hắn nói, do di chứng của việc làm quản gia, làm NPC chỉ xuất hiện ở biệt thự quá lâu, hắn quyết định đi du lịch khắp nơi cho bõ ghét.

Tôi cũng sống rất vui vẻ, nếu không nhắc đến trò chơi mệt tim của Lục Ngạo Thiên.

Hôm nay tôi chuẩn bị đến xem tòa nhà mới mua, kết quả là mới dừng xe bước xuống, bỗng có người bịt miệng tôi.

Tôi giãy dụa dữ dội nhưng không thoát được, rất nhanh đã ngấm thuốc mê, hôn mê bất tỉnh.

Đến khi tỉnh lại.

Tôi bị giam trong một căn gác rách nát, giữa đồng không m.ô.n.g quạnh.

Hứa Liên Liên bên cạnh cũng đang bị trói cùng một tư thế với tôi, đang nhỏ giọng nức nở.

Bọn cướp mang khăn trùm đầu cười hê hê:

"Các cô đều là nữ nhân mà Lục Ngạo Thiên yêu thương, các cô đoán xem, nếu tôi nói chỉ có thể thả một trong hai người, hắn sẽ chọn ai đây?"

Hứa Liên Liên nghe vậy sắc mặt đột nhiên trắng bệch.

Tôi không nói gì.

Nghe mùi cẩu huyết phả vào mặt.

Thấy Hứa Liên Liên lòng như tro nguội, tôi không nhịn được nhỏ giọng an ủi: "Yên tâm, chúng ta sẽ không sao đâu."

Bạn cần đăng nhập để bình luận