Tâm Động Diệc Hạ
Chương 6: Xe đã ngầu, người còn ngầu hơn.
"Bây giờ phải làm sao?"
Ngu Chi Hạ nhìn quanh, hai bên núi nối liền nhau, tạo thành một kết giới tự nhiên, dường như bao bọc chặt chẽ hai người.
Hơn nữa, trong khoảng thời gian này có rất ít phương tiện đi qua, thỉnh thoảng có mấy chiếc xe phóng qua, sau đó không thấy tăm hơi.
Căn bản không thể đón được xe.
Hai người bối rối đứng bên lề đường.
Nhiệt độ bên ngoài xe rất mát mẻ, lại đang ở giữa hai ngọn núi, Ngu Chi Hạ vô thức bó chiếc áo khoác đen đang mặc.
"Xe của tôi xảy ra chút vấn đề, ở ngay đường hầm 702, cậu đến đây giúp tôi một chút."
"Nhân tiện mang theo một cái lốp mới."
Tống Diệc Diên vừa nghe điện thoại vừa hướng về chỗ đỗ xe tạm thời.
Anh vẫn còn thời gian để nói: "Đi theo tôi."
Thấy cô không nhúc nhích, Tống Diệc Diên quay đầu vẫy tay.
Lúc này Ngu Chi Hạ mới nhận ra, lời “đi theo tôi” anh vừa nói là dành cho cô.
Chạy chậm đuổi theo bước tiến của anh.
Nói là chỗ đỗ xe tạm thời nhưng con đường được mở rộng một chút, đoạn đường này cũng lắp lan can.
Tống Diệc Diên dựa vào lan can bên đường, cúi đầu kiểm tra điện thoại, trên mặt không có chút thả lỏng.
"Anh là người ở Dung Tây sao?" Ngu Chi Hạ chỉ đơn thuần hỏi một câu.
"Có thể xem là thế." Tống Diệc Diên mơ hồ trả lời.
Phải thì phải, không phải thì không phải.
Có thể xem là thế là đáp án gì?
Ngu Chi Hạ mắng thầm trong lòng.
Sau đó cô lại hỏi: "Bạn của anh đến sau sao?"
Cô học theo anh, cũng dựa vào lan can, đeo chiếc kính râm gọng đen treo trên cổ áo.
Phong cảnh bên đường không tệ.
Nhìn ra xa, núi xanh vây quanh, cao chót vót tận trời, rừng cây cao che khuất phần lớn ánh sáng mặt trời.
Đánh tan thời tiết nắng nóng không ít.
"Ừm." Tống Diệc Diên đáp lại, không ngẩng đầu lên.
Ngu Chi Hạ dường như không nghe ra sự xa cách trong giọng nói của anh, nói đùa hỏi: “Vậy anh định giới thiệu tôi với bạn bè như thế nào đây? Bạn trai.”
"Bạn trai"
Trên đường thưa thớt dân cư, một cặp nam nữ rất đẹp trai xinh gái tựa vào lan can bên đường.
Người đàn ông cầm điện thoại với vẻ mặt âm trầm, trong khi người phụ nữ đặt tay lên lan can phía sau, mắt nhìn về phía trước.
Khoảng trống giữa hai người có thể nhét thêm hai người nữa.
Người không biết còn tưởng đây là một đôi vợ chồng trẻ đang xảy ra mâu thuẫn.
Ba chữ “bạn trai” cùng với tiếng gió thổi qua truyền đến tai Tống Diệc Diên.
Từ này xuất hiện quá nhiều trong hôm nay.
Mà đều dùng để hình dung anh.
Không khỏi khiến anh sinh ra hoảng hốt.