Tâm Động Diệc Hạ

Chương 5: Cô muốn rút ngắn khoảng cách với anh

Hình như anh vừa làm bạn trai của cô mấy phút trước.

 

Tống Diệc Diên kinh ngạc nhìn vào đôi mắt trong veo và sáng ngời đó.

 

Cùng lúc đó, Ngu Chi Hạ cũng đang đánh giá anh.

 

Trước đó cô chưa nhìn thấy khuôn mặt của anh, bây giờ mới biết người đàn ông này không chỉ có dáng người cực chuẩn mà còn có cả khuôn mặt hoàn mỹ.

 

Đường nét của khuôn mặt trôi chảy, ngũ quan trung hòa, đôi mắt hẹp dài, ánh mắt như chứa đựng đầy sự lười biếng và tản mạn.

 

Đây là loại dung mạo rất ít thấy trong cuộc sống hàng ngày, cũng là kiểu cô thích nhất.

 

"Không..." Mắt thấy mình sắp bị từ chối, Ngu Chi Hạ hiện rõ sự thất vọng.

 

Nhắc đến cũng thật buồn cười, trước đây đều là đàn ông vây quanh cô, mà cô chưa từng chủ động bắt chuyện với ai.

 

Nhưng tình huống này dường như có đường lui.

 

Tống Diệc Diên nghe điện thoại, vừa nghe người bên kia nói chuyện, sắc mặt anh càng trở nên nặng nề.

 

Nhìn càng thêm không dễ chọc.

 

Sau đó, cửa xe phía sau bị anh kéo ra.

 

Giọng nói của Tống Diệc Diên từ phía sau Ngu Chi Hạ vang lên, chỉ nghe thấy anh nói: "Phiền phức."

 

Nhưng ngồi được một lúc, cô vẫn không khởi động xe.

 

Tống Diệc Diên nghi ngờ nhìn người phía trước.

 

Ánh mắt hai người cùng lúc chạm nhau trong gương chiếu hậu.

 

Ngu Chi Hạ không hề bối rối sau khi bị bắt gặp, trái lại, cô càng mạnh dạn nhìn chằm chằm Tống Diệc Diên.

 

Anh bị cô nhìn chằm chằm thì có chút không được tự nhiên, tay phải xoa gáy, hỏi: “Chúng ta không đi sao?”

 

"Nhưng anh còn chưa nói cho tôi biết anh đi đâu." Ngu Chi Hạ chớp chớp mắt, cực kỳ sáng ngời.

 

"Xin lỗi, tôi quên mất." Giọng nói của Tống Diệc Diên hơi khàn, có cảm giác như sỏi đá, có lẽ là do đứng dưới nắng gắt quá lâu và thiếu nước, "Tôi đến Dung Tây."

 

Giữa lông mày Ngu Chi Hạ đựng đầy ý cười, đẹp đến chói mắt nói: "Thật trùng hợp, chúng ta cùng đường rồi, tôi cũng định đến Dung Tây."

 

Một lúc sau, chiếc xe vẫn đứng yên tại chỗ.

 

Lúc Tống Diệc Diên đang định hỏi lại thì Ngu Chi Hạ đã lên tiếng trước: "Anh có thể ngồi phía trước được không? Tôi không biết đường."

 

"Hình như chỉ dẫn đường của tôi có vấn đề.” Cô buông tay, bất lực giải thích.

 

Như để chứng minh mình không nói dối, một giọng nữ máy móc không chút cảm xúc vang lên đúng lúc trong xe: "Tín hiệu GPS yếu, không thể thực hiện thao tác định vị. Vui lòng thử kết nối lại."

 

Ngu Chi Hạ thầm thề trong lòng, cô thật sự không động tay động chân với chiếc xe này, chỉ là trùng hợp thôi, nhưng cô cũng bắt đầu nghi ngờ bản thân.

 

"Được." Cửa xe sau lại mở ra rồi đóng lại, thân ảnh thon dài ngồi xuống ghế phụ.

 

Cuối cùng, Ngu Chi Hạ cũng lái xe ra khỏi trạm dịch vụ.

 

Trên đường đi, ngoại trừ Tống Diệc Diên thỉnh thoảng chỉ đường cho cô, rốt cuộc cũng không nhắc đến chủ đề nào khác.

 

Bên trong xe, âm thanh duy nhất phát ra từ ngoài cửa sổ là tiếng gió hú.

 

Ngu Chi Hạ rất muốn nói chuyện với anh, nhưng cô không dám phân tâm khi lái xe. Bình thường khi ra ngoài đều có tài xế tận tâm đưa đón cô, số lần chạm vào xe có thể nói là đếm trên đầu ngón tay.

 

Nếu trong xe chỉ có một mình cô thì không sao, cô có thể giữ an toàn cho mình.

 

Bây giờ không phải, cô đã chủ động mời anh.

 

Nhưng Ngu Chi Hạ vẫn không chịu nổi bầu không khí yên tĩnh trong xe, ngón tay siết chặt trên vô lăng.

 

Bạn cần đăng nhập để bình luận