Tâm Động Diệc Hạ

Chương 11: Anh có muốn làm hướng dẫn viên du lịch của tôi không?

Cô chán việc giả vờ đoan trang, thậm chí ngay cả hai mắt của chính mình cũng gần như bị mù.

 

Cô nhặt một chiếc váy tương đối bảo thủ, ném nó ra khỏi tầm mắt, như thể cô thấy chán ghét, rồi lấy ra một chiếc váy mùa hè mát mẻ.

 

Ngâm nga một giai điệu nhỏ, cô vui vẻ bước vào phòng tắm.

 

Một lúc sau, bóng dáng Ngu Chi Hạ xuất hiện ở hành lang trước cửa phòng.

 

Cô đứng trước cánh cửa gỗ màu đỏ sậm, nhìn chằm chằm vào nút chuông cửa trên tường, suy nghĩ hồi lâu.

 

Nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu.

 

Hít một hơi, cô đưa tay đến chuông cửa, ấn xuống.

 

"Ding Dong——"

 

Chuông cửa reo lên.

 

"Ai đấy ——"

 

Ngu Chi Hạ nghiêm mặt lại, nghiêm túc nói: “Phục vụ phòng.”

 

"Đợi chút, tôi ra ngay đây."

 

Sau đó có tiếng bước chân phát ra sau cánh cửa.

 

Âm thanh đó càng lúc càng gần, giống như tiếng trống lớn, đập liên hồi trong tim cô.

 

Tiếng chân đến rất gần, đột nhiên dừng lại.

 

Giây tiếp theo, cánh cửa gỗ mở ra.

 

Kèm theo một giọng nam trầm thấp, trong lời nói còn có chút bất mãn: “Không phải tôi đã nói buổi chiều rồi hẵng quay lại dọn phòng sao?”

 

Người đàn ông trước mặt cô rất cao, khi Ngu Chi Hạ nhìn thẳng về phía trước, cô chỉ có thể nhìn thấy hầu kết của anh nhấp nhô khi anh nói.

 

Bên trái hầu kết có một cái nốt ruồi.

 

Nó rất nhỏ, người khác khó có thể nhận ra.

 

Rất quyến rũ, sự chú ý của cô đều bị nó hấp dẫn.

 

Nghe người đàn ông nói xong, Ngu Chi Hạ chậm rãi đưa mắt nhìn lên trên.

 

Nhẹ giọng nói: "Xin chào, tôi là hàng xóm mới ở đối diện nhà anh..."

 

Nhìn lên, khuôn mặt của người đàn ông hiện lên rõ ràng, không có che chắn xuất hiện trong tầm nhìn của cô.

 

Lời tiếp theo còn chưa kịp nói ra thì cô đã nuốt trở lại vào cổ họng.

 

Như không tin vào mắt mình, cô sửng sốt một lúc mới kêu lên: “Sao lại là anh?”

 

——

 

Tống Diệc Diên khoanh tay trước ngực, cơ thể hơi tựa vào khung cửa.

 

Anh bình tĩnh nhìn người phụ nữ đang lộ vẻ kinh hoàng trước mặt.

 

Hôm nay cô mặc đồ mát mẻ hơn hôm qua.

 

Chiếc váy hai dây màu đỏ rực khiến nước da của cô càng trắng nõn hơn, giống như một miếng ngọc bích mịn màng; mái tóc dài như rong biển được buộc lại, vắt bên vai phải, để lộ ra khung cảnh tuyệt đẹp phía sau.

 

Tống Diệc Diên nhướng mày, cười như không cười hỏi: "Phục vụ phòng?"

 

Giọng điệu tràn đầy nghiền ngẫm, lọt vào tai Ngu Chi Hạ thì lại là một loại mời gọi khác.

 

Cô nhét một tấm thẻ đầy màu sắc có hình người trên đó vào túi quần âu màu đen của Tống Diệc Diên.

 

"Anh Tống, anh có cần không?" Cô không hề tỏ ra ngượng ngùng, còn thuận theo lời anh nói.

 

Trước khi đến, cô tìm thấy tấm thẻ nhỏ này ở một góc khuất trước cửa phòng, nhặt lên nhét vào túi, sau đó nghĩ đến việc dùng lý do này để tìm anh.

 

Chỉ là không ngờ rằng nó thực sự có ích.

 

Tống Diệc Diên dựa vào cửa, chừa lại hơn một nửa không gian bên cạnh anh.

 

Thấy anh không có ý định mời cô, Ngu Chi Hạ cũng vứt bỏ gia giáo lễ nghi đã học qua một bên, tự mình bước vào phòng.

 

Bạn cần đăng nhập để bình luận