Tâm Động Diệc Hạ

Chương 14: Cá cắn câu.

[ Ảnh đẹp như vậy cũng dám đăng lên mạng, tôi chỉ muốn nói 'Nào, vợ ơi, kết hôn thôi'! ]

 

[ Giơ tay yếu ớt: Thích xem lắm, đăng nhiều nha. ]

 

...

 

Ngu Chi Hạ ngừng đọc bình luận của họ, dùng sức mở bình sữa chua cô mua ở cửa hàng lúc sáng, nhấp một ngụm.

 

Chuẩn bị thưởng thức phong cảnh, tìm ra manh mối về bối cảnh nhân vật truyện tranh.

 

Thuận tiện đợi người nào đó một chút.

 

Tuy nhiên, hình như có người rất bất mãn với cách sắp xếp của cô.

 

Cô chưa kịp đặt bình sữa chua trên tay xuống thì điện thoại liên tục reo lên.

 

"Cậu chạy đến nơi xa xôi hoang vắng làm gì?"

 

Hứa Tư Dao còn tưởng Ngu Chi Hạ đang ở nước ngoài, bởi vì trước đây, khi cô không có linh cảm sáng tác, cô sẽ thích đi du lịch nước ngoài.

 

Nhưng lần này, Hứa Tư Dao nhìn thấy trong bức ảnh phong cảnh cô đăng có vài chữ lớn.

 

"Nước biếc núi xanh chính là núi vàng núi bạc."

 

Rất đỏ, rất rõ ràng.

 

Nếu không phải là Trung Quốc thì là ở đâu?

 

"Tớ bốc thăm chọn." Ngu Chi Hạ nói: "Tớ lười ra nước ngoài, phiền phức lắm."

 

Hứa Tư Dao hiển nhiên không tin câu trả lời của cô.

 

Đối với họ, việc ra nước ngoài chỉ đơn giản như ăn cơm, làm sao có chuyện phiền phức được.

 

Họ là những người chi tiền, ai dám nói "không" với họ.

 

Ngu Chí Hạ từ vẻ mặt có thể nhìn ra suy nghĩ của Hứa Tư Dao, chậm rãi nói: "Ý tớ là, việc ra nước ngoài quá phiền phức đối với tớ, đi đi về về còn lệch múi giờ thì phiền phức lắm."

 

"Tớ chỉ muốn hỏi, làm sao cậu lại có nhận thức như vậy chứ." Những đứa trẻ lớn lên trong những gia đình cực kỳ quyền quý, chưa bao giờ trải qua cuộc sống của người thường, đương nhiên chúng không thể cảm nhận được những khó khăn trong cuộc sống của người thường.

 

Rốt cuộc, người chi tiền có tiếng nói tuyệt đối.

 

"À phải rồi, thu hoạch hôm nay của cậu thế nào rồi?"

 

"Thu hoạch gì cơ?" Hứa Tư Dao đột nhiên hỏi khiến Ngu Chí Hạ ngơ ngác.

 

Hứa Tư Dao nghiêm túc nói: "Emjio cậu đăng trên vòng bạn bè ý, giống như đang câu cá."

 

"À, câu cá à." Ngu Chi Hạ kéo dài giọng, giả vờ bí hiểm "Sắp cắn câu rồi."

 

"Không phải cậu đang ở khách sạn sao?" Nghe lời nói của cô, người không biết còn tưởng cô đang ngồi câu cá ở bờ sông.

 

Hiển nhiên, người không biết chính là Hứa Tư Dao.

 

Nhưng hai người đang gọi video nên cô ấy có thể thấy rõ Ngu Chi Hạ đang ở đâu.

 

"Ừ." Ngu Chi Hạ gật đầu.

 

Đối phương im lặng một lúc, vừa định nói thì chuông cửa phòng Ngu Chi Hạ vang lên.

 

"Ồ, cá cắn câu rồi."

 

"Lát nữa chúng ta lại nói chuyện nhé."

 

Khóe môi cô cong lên, duyên dáng nhưng cũng tùy tiện, mang theo ý vị mê hoặc lòng người.

 

Cô không vội mở cửa mà đi tới trước gương để chỉnh lại trang phục của mình.

 

Sau khi cởi dây buộc tóc, những lọn tóc mượt mà óng ả buông xuống, che đi làn da trắng sứ sau lưng cô.

 

Đặt tay lên cổ áo, cài cúc áo chống nắng theo kiểu không có quy tắc.

 

Cổ và vai bên phải lộ ra ngoài một cách hào phóng, xương quai xanh lên xuống theo nhịp thở của chủ nhân, như gửi lời mời gọi đến người khác.

 

Đi tới cửa, Ngu Chi Hạ cũng không vội mở cửa.

 

Bạn cần đăng nhập để bình luận