Tâm Động Diệc Hạ

Chương 10: Thành thật xin lỗi!

Vẫn rỗng tuếch như cũ.

 

Ngu Chi Hạ thầm khuyên bảo mình: Anh có gì tốt chứ, người ta cũng không chịu làm bạn với mình đâu, đừng nghĩ nữa!

 

Cô vò rối mái tóc đen bị hơi nước làm cho ẩm ướt. Lúc cô giơ tay lên, một vài tia nước nghịch ngợm b.ắ.n tung tóe, rơi xuống mặt cô, trở thành vật trang trí trên má cô.

 

Sau đó, cô bấm vào phần mềm video, tùy ý tìm kiếm một bộ phim, chiếu lên màn hình điện tử lớn.

 

Bị ép buộc, cô chuyển dời ánh mắt, tập trung vào bộ phim, đồng thời khuyên bảo bản thân không được tiếp tục nhìn chằm chằm vào phía đối diện như một tên biến thái.

 

Bên trong miệng vẫn còn lẩm bẩm: Sắc tức thị không.

 

Chỉ là, người đối diện dường như không phát hiện ra.

 

Có một ánh mắt thiêu đốt rơi vào phía sau anh, dừng lại rất lâu.

 

Người đàn ông chưa từng quay đầu lại, Ngu Chi Hạ không thể nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú của anh, cô chỉ có thể thầm đoán trong lòng.

 

Nếu Tống Diệc Diên không nể mặt cô, vậy thì cô sẽ chuyển mục tiêu sang 'hàng xóm' mới của mình.

 

Đây là suy nghĩ cuối cùng của Ngu Chi Hạ trước khi chìm vào giấc ngủ.

 

******

 

Ngu Chi Hạ vì đói nên tỉnh.

 

Cô vô thức đưa tay mò mẫm tìm chiếc điện thoại trên tủ đầu giường, chuẩn bị nhờ người mang đồ ăn cho mình.

 

Đợi đến khi đầu óc dần dần tỉnh táo, cô nhớ ra hình như mình đang ở Dung Tây.

 

Sau khi thu thập xong, Ngu Chi Hạ định ra ngoài đi dạo và nếm thử bữa sáng đặc biệt của Dung Tây.

 

Lúc sắp đến góc rẽ quầy lễ tân, cô tình cờ đụng phải cô gái nhìn thấy tối qua.

 

Cả hai người đều giật mình, nhanh chóng lùi lại một bước.

 

"Chào buổi sáng." Ngu Chi Hạ phản ứng trước, mỉm cười chào hỏi.

 

Lúc này Lê Kỳ Kỳ mới phản ứng lại, trong giọng điệu có chút ảo não: "Chào buổi sáng, tối qua ngủ ngon không?"

 

Nhìn chằm chằm vào khách một lúc lâu, điều đó có vẻ khá bất lịch sự.

 

Cô ấy lớn lên ở Dung Tây, nơi xa nhất cô ấy từng đến là tỉnh thành.

 

Ở khu vực phía Tây nơi họ sinh sống, độ cao trung bình so với mực nước biển có thể đạt tới hàng nghìn mét, địa hình rất cao.

 

Đồng thời hàng ngày bọn họ phải tiếp xúc với tia cực tím mạnh, chỉ có kem chống nắng vật lý và hóa học mới có thể đạt được một số hiệu quả. Tuy nhiên, phương pháp chống nắng này quá phức tạp, mọi người không thích sử dụng.

 

Theo thời gian, làn da của cư dân sống ở đây trở nên sẫm màu hơn.

 

Lê Kỳ Kỳ và người thân, bạn bè của cô ấy đều như vậy.

 

Vì vậy, khi nhìn thấy Ngu Chi Hạ trắng nõn như phản chiếu ánh sáng, cô ấy không khỏi nhìn thêm mấy cái.

 

Nói chính xác hơn, Lê Kỳ Kỳ đã bị Ngu Chi Hạ thu hút.

 

Ngoài trừ bên ngoài trắng, vẻ ngoài xinh đẹp và tươi sáng của Ngu Chi Hạ cũng như khí chất thanh lịch và tự tin mà cô toát ra đều là những thứ Lê Kỳ Kỳ chưa từng thấy trong cuộc đời.

 

"Không tệ." Ngu Chi Hạ mỉm cười đáp lại.

Bạn cần đăng nhập để bình luận