Ta Xuyên Sách Thành Nô Tỳ
Chương 16
Trịnh lão gia nghe Trịnh phu nhân nói vậy thì cau mày, rõ ràng bất mãn với hình phạt này: “Đánh năm roi quá ít, không nhớ lâu đâu, phạt hai mươi roi đi, xem coi lần sau nó còn dám nữa không.”
“Dạ vâng, Tương nhi cũng sắp xuất giá rồi, đã đến lúc sắp xếp người dạy con bé quy củ, nếu không thì người mất mặt vẫn là Trịnh phủ thôi ạ.”
“Ừ, phu nhân cứ sắp xếp là được.”
Ma ma cầm thước ra tay rất tàn nhẫn, tay của Trịnh Tương bị đánh đến mức m.á.u thịt be bét. Nhưng cho dù như thế, Trịnh Tương cũng không rơi một giọt nước mắt nào.
Sau khi trở về, Từ Miểu thoa ít thuốc cho Trịnh Tương, sau đó dỗ Trịnh Tương đi ngủ.
Tối nào Từ Miểu cũng kể chuyện cho Trịnh Tương nghe, mỗi khi kể đến đoạn sau khi trải qua trăm cay nghìn đắng, nữ chính tìm được định mệnh của đời mình và hai người cùng sống hạnh phúc vui vẻ, trong mắt Trịnh Tương luôn lấp lánh, còn có cả khao khát không dễ nhận ra.
Từ Miểu tắt nến, Khinh Tố viện vào buổi tối rất yên tĩnh, nhưng nàng lại không tài nào ngủ được.
Nàng nhớ đến Triệu Nhàn Viễn cũng từng trộm trứng gà, lúc đó hắn còn nhỏ lắm. Từ Miểu cũng nhớ tới vẻ mặt hoảng loạn và bối rối của hắn khi nhìn thấy nàng.
Lâu quá không gặp, không biết hắn thế nào rồi.
Trong lúc Từ Miểu đang hoài niệm và bùi ngùi, nàng chợt nghe thấy một âm thanh kỳ lạ. Hình như có người đang nức nở, là kiểu nức nở ép mình không được phát ra âm thanh.
Từ Miểu lập tức nhận ra âm thanh này là của Trịnh Tương.
Nàng mò mẫm lặng lẽ đi đến bên cạnh Trịnh Tương, vén chiếc chăn mà Trịnh Tương đang giấu mình trong đó lên. Lúc này Trịnh Tương đang cuộn người, đây là một động tác cực kỳ thiếu cảm giác an toàn.
Trịnh Tương cảm thấy có người vén chăn của mình ra.
Mặc dù không có nến chiếu sáng nhưng Từ Miểu vẫn nhìn thấy sự thẫn thờ và những giọt nước mắt đọng lại ở viền mắt trên khuôn mặt Trịnh Tương. Dường như nàng ấy không ngờ Từ Miểu sẽ qua đây.
“Làm, làm ồn đến tỷ sao? Xin, xin lỗi.” Trịnh Tương cúi đầu, xoắn hai tay lại, trông vô cùng bất an.
Từ Miểu xót xa nhìn cô nương trước mặt, cúi người xuống nhẹ nhàng ôm lấy Trịnh Tương: “Không làm ồn đến ta, do ta ngủ không được thôi.” Nàng không hỏi tại sao Trịnh Tương lại khóc, chỉ ôm lấy nàng ấy và dịu dàng vỗ vào lưng Trịnh Tương tựa như người mẹ đang an ủi đứa con thơ.
Trịnh Tương được Từ Miểu ôm vào lòng, cảm nhận được hơi ấm đã lâu chưa từng cảm nhận được: “Mẹ, giống mẹ quá.”
“Tương Tương, ta có thể gọi muội như thế được không, nếu muội đồng ý thì hãy coi ta như tỷ tỷ ruột của muội, gọi ta là tỷ tỷ đi.”
Trịnh Tương nghe vậy, những giọt nước mắt đọng mãi nơi vành mắt cuối cùng cũng trào ra. Từng giọt nước mắt rơi xuống kèm theo tiếng gọi “tỷ tỷ” lạc giọng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/ta-xuyen-sach-thanh-no-ty-bdvr/chuong-16.html.]
Đến nửa đêm, Trịnh Tương khóc mệt rồi ngủ thiếp đi. Từ Miểu đang ôm Trịnh Tương cũng dần chìm vào giấc ngủ. Hai người ngủ cùng một giường, tuy hai mà một.
Ngày hôm sau, cả hai đều không thức dậy một cách tự nhiên mà do tiếng gõ cửa đánh thức.
Trịnh phu nhân cử ma ma giáo tập đến dạy quy củ cho Trịnh Tương.
Hai người không biết hôm nay sẽ có ma ma giáo tập đến, huống hồ đến nửa đêm hai người mới thật sự chìm vào giấc ngủ, cho nên bây giờ vẫn nằm trên giường là điều dễ hiểu.
Thật ra Trịnh Tương đã dậy từ sớm, đồng hồ sinh học của nàng ấy gần như đã cố định rồi, nhưng ở trong chăn thật ấm áp, ngủ cùng tỷ tỷ thật thoải mái, khiến nàng ấy không muốn thức dậy, vì thế nàng ấy lại nhắm mắt rồi đi vào giấc ngủ.
Không nghi ngờ gì, hai người bị ma ma giáo tập dạy bảo một trận vì ngủ nướng.
Thực ra trước kia Từ Miểu thường xuyên ngủ nướng, tóm lại nàng là kiểu người không thích dậy sớm.
Lúc còn ở trong cung, Triệu Nhàn Viễn biết Từ Miểu không thích dậy sớm nên cố ý dặn dò những người khác không được gọi Từ Miểu dậy trừ những trường hợp đặc biệt.
Theo quy củ, trước khi Triệu Nhàn Viễn lên triều, với tư cách là nữ quan thiếp thân của hoàng đế, Từ Miểu phải hầu hạ hoàng đế thay y phục, nhưng Triệu Nhàn Viễn lên triều quá sớm, Từ Miểu thực sự không dậy nổi. Vả lại, Triệu Nhàn Viễn lại không muốn nữ quan và cung nữ khác đến gần, nên chỉ có thể dồn hết tất cả công việc lên người Phục Hỉ.
Chỉ có thể nói Phục Hỉ đảm nhận quá nhiều, sau khi Từ Miểu biết thì cảm thấy rất xấu hổ, nhưng nàng thật sự dậy không nổi.
Ma ma giáo tập đến khiến Từ Miểu rất khổ sở, bởi vì trong ba tháng tiếp theo, nàng không thể dậy trễ được nữa.
Lúc đầu Trịnh Tương sẽ che giấu thay Từ Miểu để giúp nàng được ngủ nhiều hơn một chút. Nhưng có một lần nọ, nàng ấy thực sự không thể che giấu được, nên đã bị bắt ngay tại trận. Từ đó, Từ Miểu trở thành đối tượng được chú ý đặc biệt của ma ma giáo tập, còn đặc biệt hơn cả Trịnh Tương.
Từ Miểu biết ma ma giáo tập này là người của Trịnh phu nhân, bởi vì nàng phát hiện tất cả quy củ mà ma ma này dạy một phần là đúng nhưng một phần lại sai. Bà ta luôn dùng những lời lẽ cay nghiệt đánh vào lòng tự tin của Trịnh Tương, hơn nữa sẽ tìm mọi cơ hội để hành hạ Trịnh Tương.
Sau khi ma ma giáo tập rời đi, Từ Miểu lập tức dạy lại quy củ chính xác cho Trịnh Tương. Mặc dù Trịnh Tương lấy làm ngạc nhiên vì nàng biết cả những điều này, nhưng nàng ấy chưa bao giờ nói gì, chỉ toàn tâm toàn ý tin tưởng Từ Miểu.
“Muội còn nhớ sự khác nhau giữa những gì ta và bà ấy dạy không, muội vẫn nhớ quy tắc lễ nghi mà bà ấy đã dạy cho muội chứ?”
Trịnh Tương gật đầu bày tỏ mình biết.
“Vậy thì tốt, đến lúc đó Trịnh phu nhân bảo muội thể hiện những gì mà muội học, muội cứ thể hiện những gì mà ma ma đã dạy muội, nhưng đến những dịp trọng đại khác thì cứ làm theo tất cả những gì ta đã dạy muội.”
Trịnh Tương lại gật đầu, sau đó chui tọt vào lòng của Từ Miểu, đầu khẽ dụi vào lòng Từ Miểu hệt như một chú mèo con vô hại.
Khác với sự vui vẻ của Trịnh Tương, Từ Miểu lại thấy khá bất an, bởi nàng không biết ý đồ thật sự của Trịnh phu nhân.
Nàng sợ Trịnh Tương sẽ càng bị tổn thương nhiều hơn nữa.