Ta Xuyên Sách Thành Nô Tỳ
Chương 14
Đã hai tháng trôi qua kể từ khi Từ Miểu bị phạt, khó khăn lắm Từ Miểu mới có thể xuống giường đi lại, may mà lúc bị phạt được ngăn lại kịp thời mới giúp Từ Miểu nhặt về được một mạng.
Sau này Từ Miểu mới biết Trịnh Tương đã cầu xin phụ thân của nàng ấy, cũng chính là Trịnh lão gia.
Trịnh phu nhân sắp xếp cho Trịnh Tương ở Khinh Tố viện. Viện này cực kỳ sơ sài, không khác lãnh cung mà Từ Miểu và Triệu Nhàn Viễn từng ở là bao.
Từ Miểu nằm trên giường gần một tháng, trong khoảng thời gian này, Trịnh Tương tự bắt tay vào dọn dẹp gian phòng của hai người từ trong ra ngoài, đồng thời còn chăm sóc người bệnh Từ Miểu vô cùng chu đáo.
Vì Trịnh phu nhân không sắp xếp thêm người đến Khinh Tố viện hầu hạ và cả Khinh Tố viện chỉ có một căn phòng, cho nên toàn bộ Khinh Tố viện cũng chỉ có hai người Trịnh Tương và Từ Miểu.
Từ Miểu có thể cảm nhận được cô nương này rất lương thiện và chu đáo. Nhưng điều làm cho Từ Miểu không thể hiểu được là Trịnh Tương không hề có sức sống mà một thiếu nữ nên có, luôn trong trạng thái trầm lặng.
“Bôi thuốc nào.”
“Đa tạ tiểu thư, để nô tì tự làm đi.”
Một tháng này đều do Trịnh Tương chăm sóc Từ Miểu, ban đầu Từ Miểu không thể tự bôi thuốc, buộc lòng phải làm phiền Trịnh Tương. Nhưng bây giờ Từ Miểu đã gần như khỏi hẳn rồi, sao còn không biết xấu hổ để Trịnh Tương chăm sóc nàng nữa chứ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/ta-xuyen-sach-thanh-no-ty-bdvr/chuong-14.html.]
Từ Miểu nhìn vẻ kiên trì trong mắt Trịnh Tương, cuối cùng cũng phải thoả hiệp: “Vậy tiểu thư nhẹ một chút.”
Trịnh Tương gật đầu, khẽ mỉm cười. Nụ cười trên mặt Trịnh Tương hơi gượng gạo, như thể rất lâu rồi không cười nên đã quên mất phải cười thế nào.
Sau khi bôi thuốc xong, Trịnh Tương nói với Từ Miểu: “Cơm.”
Mặc dù Trịnh Tương chỉ nói một chữ cơm, nhưng Từ Miểu biết ý của Trịnh Tương là nàng ấy sẽ đi nấu cơm và muốn Từ Miểu ngoan ngoãn nằm trên giường dưỡng thương.
Trịnh phủ có phòng ăn nhỏ riêng biệt cung cấp cơm nước cho các viện. Trịnh Tương vừa mới về Trịnh phủ, nhưng khi đến nhà ăn nhỏ để nhận thức ăn cho nàng ấy và Từ Miểu thì thức ăn nhận được đều bị ôi thiu.
Thứ thức ăn nhìn đã thấy kinh tởm kia được Trịnh Tương ăn ngốn ngấu nuốt xuống, sau đó Trịnh Tương bưng một chén canh suông và cháo lỏng sạch không biết lấy được từ đâu tới đút cho Từ Miểu.Sau đó Trịnh Tương đã tự mình dựng một cái bếp lò, rồi không biết tìm từ đâu ra một đống nồi niêu xoong chảo, bên trên mỗi chiếc đều ít nhiều có vết nứt và lỗ hỏng, kể từ đó Trịnh Tương đích thân nấu cơm cho hai người.
“Ngon quá.” Trịnh Tương bưng tới hai quả trứng và một đĩa rau dại đã luộc sơ đến.
Trứng gà, đã lâu lắm rồi không được ăn trứng gà. Lúc đầu Từ Miểu bị thương nặng, Trịnh Tương sẽ đút cháo cho nàng, rồi sau này Từ Miểu dần dần hồi phục thì họ ăn hai bữa một ngày, mỗi bữa đều là rau dại. Vì quyền hành tài chính của Trịnh phủ đều nằm trong tay Trịnh phu nhân, nên Trịnh phu nhân sẽ không bao giờ phát bạc hằng tháng cho hai người họ.
Không có tiền thì không mua được gì cả, chỉ có thể đào rau dại lót dạ.
Từ Miểu nếm thử một miếng rau dại luộc trông không mấy ngon miệng, ừm, vẫn ngon như trước đây.