SAU KHI NHẬN TIỀN GIẢI TỎA, CHỒNG DẪN NHÂN TÌNH ĐI HƯỞNG THỤ
CHƯƠNG 9
Tôi vừa khóc vừa kể hết những uất ức khi sống cùng hắn, từ lúc mang thai phải chăm sóc bố hắn bị liệt, cho đến khi cố gắng lo chu toàn mọi việc.
Hắn không chịu đưa tiền, tôi đành làm thuê cuốc đất trồng cây để kiếm sống, nuôi cả gia đình hắn.
Cả chuyện lo liệu nhà cửa, của hồi môn cho em trai và em gái hắn kết hôn, không có việc gì mà tôi không phải đứng ra.
Nhưng đổi lại, hắn dung túng họ ngầm chèn ép và sỉ nhục tôi.
Tôi quay sang hỏi mọi người:
"Đây là cái lợi khi lấy một người chồng như hắn sao?"
Nhiều người cảm thấy bất bình thay tôi, nhân tiện mắng chửi Tống Khải một trận:
"Loại người này chỉ biết dùng vợ làm bảo mẫu miễn phí, chị đúng là quá ngốc khi đến giờ mới nhận ra!"
Tôi lau nước mắt, căm hận nói:
"May mà giờ tôi đã nhìn rõ con người hắn. Hắn chẳng qua chỉ là một kẻ giả nhân giả nghĩa, bên ngoài thì đạo mạo, bên trong lại hèn hạ. Hắn không xứng làm người, càng không xứng làm giáo viên!"
Lời nói dứt khoát của tôi vang lên, phía sau lập tức có người vỗ tay hưởng ứng.
Tống Khải không ngờ người vợ trước nay chỉ biết chịu đựng, im lặng nhẫn nhịn như tôi, lại có thể nói thẳng và cứng rắn đến vậy. Hắn không nói chen vào được lời nào.
Hắn không biết rằng, tôi đã thuộc lòng từng câu từng chữ bài phát biểu này.
Tôi hận hắn đến mức nào, thì thuộc bài này sâu đến mức đó.
"Không phải tôi hủy hoại anh, Tống Khải. Là chính anh tự hủy hoại mình. Đây chẳng phải là cái giá anh đáng phải trả sao?" Tôi nhìn hắn và hỏi.
Có người đứng bên lên tiếng phụ họa:
"Đúng vậy! Làm sai thì phải trả giá. Anh là giáo viên, hẳn phải hiểu rõ đạo lý này hơn chúng tôi. Sao còn trông chờ vào sự bao dung của người khác mà bỏ qua lỗi lầm của mình chứ?"
Tôi tiếp lời:
"Người làm trời nhìn, nếu ông trời không trừng phạt anh, vậy thì để tôi làm!"