Sau Khi Hoàn Thành Nhiệm Vụ Cứu Rỗi, Nam Chính Đã Chán Ghét Tôi.
Chap 5
9
Máu nóng b.ắ.n lên mặt Lương Vũ Hoài, anh chỉ chớp mắt một cái.
Ánh mắt không rời khỏi t.h.i t.h.ể trước mặt đã ngừng đập.
Tô Lạc sợ đến hồn bay phách lạc, thành thục chui vào lòng anh tìm kiếm sự an ủi, nhưng lại phát hiện cơ thể anh lạnh buốt đến đáng sợ.
Ánh mắt Tô Lạc lần theo tầm nhìn của Lương Vũ Hoài, dừng lại trên khuôn mặt của thi thể, bất ngờ hét lên thất thanh.
“Q q q...Quý Trúc Nguyệt?”
Tô Lạc run rẩy hỏi, mạnh dạn cúi đầu xuống, muốn nhìn rõ hơn.
Như thể vừa tỉnh mộng, Lương Vũ Hoài mạnh mẽ đẩy Tô Lạc ra, như người mất hồn chạy đến bên t.h.i t.h.ể đầy m.á.u me.
Quỳ xuống bên cạnh, đôi mắt anh đỏ ngầu, cẩn thận lau khô m.á.u trên mặt tôi, chậm rãi ôm tôi lên.
“Trúc Nguyệt? Nguyệt Nguyệt?”
Anh khẽ gọi tên tôi, như đang thủ thỉ những lời yêu giữa tình nhân.
Nhưng bất kể là những lời yêu thương hay độc ác.
Tôi cũng không thể nào đáp lại anh được nữa.
Tiếng còi cảnh sát vang lên inh ỏi, nhân viên y tế phủ tấm vải trắng lên người tôi, đưa lên cáng.
Lương Vũ Hoài cương quyết không chịu buông tay.
!!!
Nhân viên y tế vỗ vai anh: “Thưa anh, xin hãy nén đau thương.”
Tôi trôi nổi bên cạnh anh, ghé sát lại để nhìn rõ biểu cảm trên khuôn mặt ấy, khinh bỉ nhếch mép.
Trước đây, khi anh đau lòng, tôi sẽ càng đau lòng hơn. Giờ đây, khi anh đau lòng, tôi chỉ cảm thấy hả hê.
“Hệ thống, khi nào tôi mới được đi đầu thai đây?”
Sau khi c.h.ế.t, linh hồn tôi rời khỏi cơ thể, hệ thống nói với tôi rằng cốt truyện đã sụp đổ, thế giới này sẽ từ từ tan vỡ và tái tạo lại.
Bởi vì trong một câu chuyện cứu rỗi, nam chính không thể yêu ai khác.
Hệ thống nói rằng lần này xảy ra sự cố, tôi có thể ở lại thế giới này thêm một thời gian.
“Yên tâm đi, ký chủ. Mất đi hào quang của nam chính, anh ta sẽ còn thê thảm hơn cả cậu. Đợi khi cậu xem hết cái kết thực sự của câu chuyện, cậu sẽ được đi đầu thai.”
Tôi gật đầu qua loa.
Lương Vũ Hoài với tay xuống đất, mò mẫm một hồi lâu, cuối cùng cũng tìm được chiếc nhẫn cưới tôi ném cho anh.
Anh cẩn thận lau sạch bụi bẩn và vết m.á.u trên chiếc nhẫn, rồi đặt vào túi áo một cách trân trọng.
Tô Lạc há miệng định nói gì đó, bước lên ôm lấy anh một cách dịu dàng: “A Hoài, anh đừng buồn nữa, đây đều là số mệnh. Anh vốn không thích ông già đó mà, đây là quả báo của anh ta thôi.”
“Em cũng không thúc anh ly hôn nữa, em vẫn còn nhỏ, không cần vội...”
“CÚT NGAY!”
Đôi mắt Lương Vũ Hoài đỏ ngầu, giận dữ ngắt lời những lời dịu dàng của Tô Lạc, mạnh mẽ kéo cậu ta ra khỏi người mình, từng chữ từng chữ thốt lên.
“Cậu không xứng nhắc đến Trúc Nguyệt.”
Tô Lạc giật mình, mắt đỏ hoe, nước mắt bắt đầu rơi.
Lương Vũ Hoài không nhìn cậu ta lấy một lần, anh nhận cuộc gọi từ thư ký.
“Thưa ngài, căn biệt thự mà phu nhân ở đã cháy, mọi thứ đều bị thiêu rụi. Chúng tôi không thể liên lạc với ngài ấy, ngài có thể—”
“Không cần liên lạc nữa.”
Lương Vũ Hoài mệt mỏi trả lời, như thể toàn bộ sức sống đã bị rút cạn.
“Vừa nãy, cậu ấy c//h//.ế.t rồi.”