Sau Khi Hoàn Thành Nhiệm Vụ Cứu Rỗi, Nam Chính Đã Chán Ghét Tôi.
Chap 3
5.
Sau khi băng bó vết thương trên trán, tôi ngồi yên lặng một mình trên ghế sofa trong phòng khách.
Trên màn hình TV, một bộ phim tình cảm lãng mạn mà ai cũng yêu thích đang được phát sóng.
Lương Vũ Hoài, người đã mấy tháng không trở về nhà, bất chợt xuất hiện bên cạnh tôi. Anh ta giận dữ ném xuống trước mặt tôi bảng sao kê chuyển khoản giữa tôi và thám tử tư.
"Quý Trúc Nguyệt, cậu điều tra tôi sao?"
Tôi không rời mắt khỏi màn hình TV.
"Người ngay thẳng sẽ không sợ bị điều tra. Anh đã ngoại tình lộ liễu, còn sợ gì bị điều tra nữa?"
Câu nói của tôi khiến anh ta tức giận đến cực điểm. Anh ta kéo mạnh cổ tay tôi, ép tôi đứng dậy khỏi sofa, nghiến răng chất vấn:
"Tại sao tôi ngoại tình, chẳng lẽ cậu không biết tự nhìn lại bản thân? Suốt mười năm trời cậu cứ dai dẳng bám lấy tôi, tôi thấy ngạt thở! cậu khiến tôi phát ớn!"
"Nhìn lại bộ dạng của cậu bây giờ đi, chẳng khác gì người c.//h.//ế.t. Trước đây cậu đâu như thế, rõ ràng là cậu thay đổi!"
Cổ tay bị anh ta siết chặt đến đau nhức, nhưng tôi không chịu nhượng bộ, nhìn thẳng vào mắt anh ta, lạnh lùng đáp:
"Vậy anh trước đây là thế này sao?"
Rõ ràng trước đây, cả hai chúng tôi đều gần như ám ảnh bệnh hoạn với sự hiện diện của đối phương. Thế nhưng giờ đây, trong lời nói của anh ta, tình yêu của tôi lại trở thành thứ độc dược mà anh ta muốn tránh xa.
Trong lúc hai chúng tôi đối đầu căng thẳng, bộ phim trên TV đã đến đoạn cao trào. Nam chính, trong bộ lễ phục phương Tây, nhẹ nhàng nắm lấy tay nữ chính, an ủi:
"Trời có lòng, sẽ không để kẻ yêu nhau phải chia lìa."
Tôi vẫn bướng bỉnh nhìn chằm chằm vào mắt Lương Vũ Hoài, miệng thốt ra những lời độc địa nhất:
"Người thay đổi là anh. Chính anh khiến tôi thấy k//i//nh t//ở//m."
Trời cao vốn vô tình, lòng người lại càng tàn nhẫn hơn.
6.
Không vui vẻ mà tan rã, Lương Vũ Hoài đã rất lâu không trở về nhà.
Anh ta mua một căn hộ mới gần trường cho Tô Lạc, hai người sống hòa thuận bên nhau, không để bất kỳ kẻ ngoài nào chen chân.
Hình tượng cặp đôi hạnh phúc của tôi và Lương Vũ Hoài hoàn toàn sụp đổ. Trong giới bạn bè, ai cũng biết anh ta đã tìm một cậu trai trẻ trông rất giống tôi khi còn trẻ.
Bạn bè gọi điện hỏi tôi giờ định làm gì, khuyên tôi nhún nhường, cố gắng kéo Lương Vũ Hoài trở lại.
Tôi im lặng lắc đầu:
"Chẳng lẽ tôi là bãi rác sao, mà phải đi thu hồi rác thải?"
Bạn thở dài bất lực.
Cúp điện thoại, tôi nắm chặt lấy n.g.ự.c mình, thở hổn hển từng hơi lớn. Máu mũi không ngừng chảy ra, dù có làm cách nào cũng không cầm được.