Giang Dao Tông khóc càng dữ dội hơn.
"Cô Trần, em cũng là nạn nhân mà! Bạn bè đều xa lánh em, mọi người đều cười nhạo em! Cô không thể cho mẹ em thêm một cơ hội nữa sao? Em có thể dùng cả mạng sống của mình để đổi lấy."
Cậu ta vừa nói vừa nhoài người ra ngoài lan can.
Khiến đám sinh viên đứng dưới lầu ồ lên kinh hãi.
Mấy cô gái nhút nhát thậm chí còn che mắt lại.
"Bạn Giang Dao Tông."
Giọng tôi bình tĩnh đến đáng sợ.
"Đây là hai chuyện khác nhau. Trách nhiệm vu khống, tung tin đồn vu khống của mẹ cậu tôi nhất định sẽ truy cứu đến cùng, nhưng tôi không muốn cậu lấy mạng sống của mình ra đùa giỡn."
Cậu ta sững người.
Hiển nhiên không ngờ tôi lại có phản ứng này.
Tôi rút điện thoại ra, mở ảnh chụp màn hình.
"Khi mẹ cậu đăng bài vu khống tôi trên mạng, cậu cũng tham gia đúng không?"
"Có cần tôi nhắc lại cậu đã nói gì trong phần bình luận không? Loại giáo viên này đáng bị đuổi việc – câu này là cậu viết đúng không?"
Đám đông vây xem đột nhiên im lặng đến đáng sợ.
Sắc mặt mấy người vừa rồi còn hùa vào ban nãy bỗng thay đổi.
Anan
Có người thì thầm, "Thì ra là vậy, đúng là tre xấu thì đẻ không ra măng tốt mà."
Giang Dao Tông cứng đờ tại chỗ.
Tôi nhân cơ hội tiến lên một bước.
"Cậu rõ ràng biết mẹ cậu đang tung tin đồn nhảm, nhưng lại chọn im lặng. Cậu không phải nhu nhược, Giang Dao Tông, cậu là đồng phạm."
"Vậy cô muốn em làm sao!"
Cậu ta đột nhiên sụp đổ tâm lý, "Bà ấy là mẹ em mà!"
"Cho nên cậu dùng chuyện nhảy lầu để đe dọa tôi ư?"
Tôi cười lạnh, "Cậu và mẹ cậu đúng là mẹ nào con nấy, đều nghĩ rằng dùng những thủ đoạn cực đoan là có thể ép người khác cúi đầu."
Giang Dao Tông cắn chặt răng.
"Cô Trần, cô không đồng ý rút đơn kiện, bây giờ em sẽ nhảy xuống! Để mọi người đều biết là cô đã ép c.h.ế.t em!"
Tôi không động đậy.
Chỉ bình tĩnh nhìn cậu ta.
"Những gì cần nói tôi đã nói rồi. Cậu muốn nhảy thì cứ nhảy đi, tôi về trước đây."
Nói xong liền xoay người bỏ đi.
"Khoan đã!"
Giọng Giang Dao Tông lập tức hoảng loạn, cơ thể vô thức rụt về phía sau.
"Cô Trần! Em thực sự sẽ nhảy... Em thực sự..."
Ngay khoảnh khắc cậu ta mất tập trung, tôi lao lên, nắm chặt cổ áo sau đồng phục của cậu ta.
Gần như cùng lúc đó.
Lực lượng cứu hỏa phá cửa xông vào, kéo cả hai chúng tôi về khu vực an toàn.
Khi cảnh sát còng tay cậu ta.
Giang Dao Tông khóc lóc thảm thiết.
Nhưng lần này.
Không một ai thương cảm cho cậu ta.
Tôi bị hiệu trưởng gọi đến văn phòng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/sau-khi-bi-phu-huynh-bao-luc-mang-toi-noi-tieng/c7.html.]
Khoảnh khắc mở cửa, tôi phát hiện rèm cửa đã được kéo kín mít.
Nhưng tôi vẫn thản nhiên bước vào.
"Cô Trần!"
Hiệu trưởng đập mạnh bàn, nước trà trong cốc b.ắ.n ra.
"Cô có biết cô đã gây ra ảnh hưởng xấu thế nào cho trường không? Kích động mạng xã hội tấn công phụ huynh học sinh, ép học sinh nhảy lầu? Danh tiếng trường danh tiếng trăm năm của trường ta, tất cả đều bị hủy hoại trong tay cô rồi!"
Tôi suýt nữa bật cười.
May mà tôi bị thoát vị đĩa đệm, không gánh nổi cái tội lớn như vậy.
Tôi cố nhịn khóe miệng giật giật:
"Hiệu trưởng, ngài có nhầm người không? Kẻ vu khống phỉ báng là Lương Lan Chi, kẻ đòi tự tử là Giang Dao Tông, tôi chỉ đang bảo vệ quyền lợi hợp pháp của mình."
Mặt hiệu trưởng đỏ bừng, trán nổi gân xanh.
"Đừng có lằng nhằng! Lập tức xóa bài và đăng bài xin lỗi, rồi viết cho tôi bản kiểm điểm năm vạn chữ, chuyện này coi như xong!"
"Nếu tôi nói không thì sao?"
Ong ta cũng không ngờ tôi lại cứng đầu như vậy.
Hiệu trưởng nhất thời sững sờ.
Lương Lan Chi ở bên cạnh sốt ruột giậm chân.
"Anh Hoa, anh không thể để cô ta ra ngoài! Nếu cô ta đăng video lên mạng, chức hiệu trưởng của anh sẽ tiêu đời!"
Hiệu trưởng nghe vậy, cảm thấy rất có lý.
Ánh mắt ông ta trở nên ác độc: "Vậy thì hôm nay cô đừng hòng bước ra khỏi cánh cửa này."
"Giam giữ người trái phép là phải đi tù đấy."
Tôi chậm rãi chỉnh lại cổ áo.
Lương Lan Chi ở một bên lại cười một cách âm hiểm.
"Trường đang sửa lại sân thể dục... Vừa hay đang thiếu nhiều vật liệu lấp đầy."
Tôi "phụt" cười thành tiếng.
"Ai nói với các người, tôi chỉ có một chiếc điện thoại?"
Từ xa mơ hồ truyền đến tiếng còi xe cảnh sát.
Càng lúc càng gần.
Trong ánh mắt kinh hoàng của hai người.
Tôi cúi xuống nhặt chiếc camera giấu kín bị rơi, nhẹ nhàng lau sạch.
"Nhân tiện đính chính lại một chút, tôi không phải đang quay phim."
Tôi rút một chiếc điện thoại khác từ trong túi ra.
Trên màn hình, số người xem livestream đã vượt quá 1 triệu, bình luận chạy như điên:
[Má nó đây là công khai g.i.ế.c người diệt khẩu à?]
[Hiệu trưởng: Tôi sẽ khiến cô không ngóc đầu lên được! Cô Trần: Tôi sẽ khiến ông ngồi tù mọt gông!]
[Vừa chụp được biểu cảm của hiệu trưởng rồi! Kèm chú thích: Tôi tan nát cõi lòng.jpg]
Tôi mỉm cười với hai người họ: "Tôi không quay phim, tôi đang livestream trực tiếp trên toàn quốc."
Mặt hiệu trưởng lập tức tái mét, đổ sụp xuống ghế như một đống bùn.
Lương Lan Chi thì hét lên đầy hoảng loạn.
Bà ta lao đến muốn giật điện thoại.
Nhưng đã bị cảnh sát vừa đến khống chế ngay tại chỗ.