Tôi lại bị kéo vào cái nhóm phụ huynh quái gở đó.
Nhưng lần này.
Tôi tiện tay kéo luôn Chủ nhiệm Tần vào nhóm.
Còn ngon ngọt nói: "Đây là chủ nhiệm Tần, thầy ấy có thẩm quyền hơn tôi, có việc gấp cứ tìm thấy ấy, sẽ hiệu quả sẽ hơn đó ạ."
Người tôi đã bị ướt mưa, thì dừng mong ô của người khác còn khô ráo.
Lương Lan Chi quả nhiên mừng phát điên.
Bà ta bắt đầu spam tin nhắn trong nhóm, hết tin này đến tin khác, như thể sợ người khác không biết quyền lực của mình vậy.
Anan
[Hôm trước phụ huynh nào tưởng mình có khí phách thì tiếp tục rời nhóm đi! ? Giờ tôi đã mời cả chủ nhiệm khoa vào rồi, có hối hận cũng muộn nhé!]
[Nhấn mạnh lại lần nữa! Nhóm này là nhóm giáo dục chất lượng cao, tất cả tin nhắn phải nhắn riêng cho tôi để duyệt trước 24 giờ, sau khi tôi duyệt mới được đăng! Ai vi phạm sẽ bị đuổi khỏi nhóm ngay lập tức!]
[@Cô Trần @Chủ nhiệm Tần thấy tin nhắn phải trả lời trong vòng 5 phút! Quá thời gian một lần thì bị cảnh cáo, quá thời gian ba lần trực tiếp tố cáo!]
[@Cô Trần, chỗ ngồi của con trai tôi trong vòng ba mét không được có con gái, các bạn nữ trong lớp không được ăn mặc hở hang, váy không được ngắn quá bắp chân, không được xõa tóc, không được trang điểm, cô phải kiểm tra và chụp ảnh lưu trữ hàng ngày!]
[@Cô Trần với tư cách là phụ đạo viên, cô phải nộp bản báo cáo 5000 chữ mỗi ngày, ghi chép chi tiết biểu hiện của con trai tôi trong mỗi tiết học, bao gồm: số lần giơ tay, tỷ lệ trả lời đúng, tình hình tương tác với bạn cùng lớp, thời gian đi vệ sinh… Thiếu một chữ cũng không được!]
Chủ nhiệm Tần lập tức mềm nhũn: [Đã nhận được.]
Tôi bình tĩnh trả lời: [6.]
Cả nhóm lập tức nổ tung:
[Là tôi điên rồi hay thế giới này điên rồi? Yêu cầu này cũng quá vô lý đi!]
[Mẹ Dao Tông, xin bà giơ cao đánh khẽ, giáo viên cũng là người mà, hành hạ họ như vậy thì còn đâu sức lực mà dạy học nữa?]
[Đề nghị mẹ Dao Tông mua luôn cả trường đi, để Dao Tông học một mình thôi, như vậy sẽ không có ai đến gần thằng bé nữa.]
[Chết tiệt… 5000 chữ á? Luận văn tốt nghiệp còn chẳng dài như vậy…]
[Vừa cho con ch.ó nhà tôi xem tin nhắn nhóm, nó còn thức đêm viết đơn xin thoát nhóm đấy.]
Lương Lan Chi không nói hai lời, đá hết những phụ huynh "không biết điều" đó ra khỏi nhóm.
Có lẽ thân phận người nhà hiệu trưởng của bà ta đã được truyền ra.
Cả nhóm bỗng chốc yên tĩnh đến đáng sợ, chỉ còn lại một mình Lương Lan Chi ngày ngày nhắn tin liên tục ra lệnh.
May mắn là tôi đã chuẩn bị từ trước, cài đặt một chương trình AI tự động trả lời.
Đừng nói năm phút.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/sau-khi-bi-phu-huynh-bao-luc-mang-toi-noi-tieng/c3.html.]
Năm giây tôi cũng có thể "cho ra lò" một bài "Nhật ký sinh hoạt hôm nay của thiếu gia Dao Tông":
[Hôm nay bạn Dao Tông trên lớp Toán đã thể hiện tư duy xuất chúng của mình – tuy rằng cậu ấy không trả lời được câu hỏi, nhưng sự im lặng của cậu ấy lại thể hiện chính xác sự suy tư triết học sâu sắc…]
Nhưng Chủ nhiệm Tần đáng thương thì không may mắn như vậy.
Ông ta ngày nào cũng bị tag đến đầu đau như búa bổ, quầng thâm mắt như sắp rớt xuống đất đến nơi.
Nhìn qua là biết ông ta đã bị giày vò đến thiếu ngủ nghiêm trọng.
Cho đến ngày thứ ba.
Lương Lan Chi cuối cùng cũng nhận ra có điều không ổn:
[@Cô Trần cô đang đùa tôi à? Nói chuyện vòng vo ba ngày nay, con trai tôi rốt cuộc có học hành gì không hả?!]
AI tự động trả lời:
[Mẹ Dao Tông thân mến, tôi đặc biệt hiểu tâm trạng của bà. Có thể cách báo cáo vừa rồi của tôi cần điều chỉnh, biểu hiện của con bà hôm nay có khá nhiều điểm nổi bật, bà cụ thể muốn tìm hiểu chi tiết phần nào ạ? Tôi có thể bổ sung ngay, hoặc ngày mai gọi điện trao đổi có tiện không? Nếu có việc gấp, tôi đề nghị bà có thể tìm Chủ nhiệm Tần để trao đổi trước nhé. @Chủ nhiệm Tần.]
Lương Lan Chi hiển nhiên không mắc bẫy:
[@Cô Trần, cô đang dùng AI để lừa tôi à? Cô coi thường người khác quá rồi!]
AI tiếp tục chân thành đáp lại:
[Mẹ Dao Tông, tôi biết bà đang rất vội, nhưng bà đừng vội, tôi hoàn toàn hiểu tâm trạng của bà! Có thể là do tôi trả lời chưa đủ chi tiết, đó là sơ suất của tôi, tôi chân thành xin lỗi bà .
Mỗi tin nhắn đều do tôi tự mình xác nhận, nếu làm bà cảm thấy không đủ nghiêm túc, vậy tôi xin lỗi bà lần nữa.]
Lương Lan Chi hoàn toàn bùng nổ:
[@Cô Trần, cô coi tôi là đồ ngốc à? Tôi muốn tố cáo cô!]
Nửa tiếng sau.
Điện thoại của Chủ nhiệm Tần lập tức gọi tới.
Mắng xối xả một trận:
"Cô Trần! Lương Lan Chi lại đến chỗ hiệu trưởng gây rối rồi! Hiệu trưởng nói rồi, cô mà không giải quyết được chuyện này thì ngày mai cứ dọn đồ cút đi!"
Lại dọa cho tôi nghỉ việc?
Cùng lắm thì không làm nữa!
Tôi sớm đã chịu đủ cái lũ thần kinh này rồi!
Nhưng dù có đi, tôi cũng phải để Lương Lan Chi biết, thế nào mới là kẻ điên thực sự!