Sau Khi Bị Phụ Huynh Bạo Lực Mạng, Tôi Nổi Tiếng

C5

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/qXel6Vjon

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Chỉ trong ba ngày.

Bài đăng đó đã bùng nổ.

Trước đó chỉ có vài chục bình luận, giờ đã lên đến hàng vạn rồi.

Tôi trơ mắt nhìn nó được lan truyền sang khắp các nền tảng.

Tiêu đề thì cái nào cũng rất giật gân!

《Lộ diện gương mặt thật của Đát Kỷ học thuật tại một trường đại học! Sinh viên trực tiếp kể: Cô ta lên lớp toàn mặc đồ khoét n.g.ự.c sâu》

《Độc quyền: Ảnh riêng tư của nữ giáo viên bị lộ, mức độ táo bạo thật đáng kinh ngạc!》

Khu vực bình luận đã trở thành một bữa tiệc cho những kẻ biến thái:

[Tin báo mới nhất! Đã tìm ra ảnh nữ giáo viên rồi, eo với hông này thì hết nước chấm luôn]

[Trẻ vậy mà đã làm giáo viên đại học rồi ư? Ai hiểu thì sẽ hiểu, toàn là dựa vào việc “lên giường” với người ta mới được vậy thôi]

[Tôi là bạn học của cô ta, hồi đó cô ta có biệt danh là Trần Tam Khai, tức là cùng lúc cặp kè với ba nam sinh thể thao, còn quay cả clip nữa.]

Ghê tởm nhất phần bình luận xin link, đã nối đuôi nhau thành hàng dài rồi.

[Xin link]

[+1]

[Xin với, người tốt cả đời bình an.]

Cho đến khi bình luận được đánh dấu đỏ kia xuất hiện:

[Bản full HD không che đây! Loại tiện nhân này đáng bị cộng đồng mạng bêu riếu!]

Bình luận này còn hiển thị [Tác giả đã thích].

Khoảnh khắc bấm vào đường link.

Toàn thân tôi như đóng băng.

Trong video là khuôn mặt của tôi, nhưng cơ thể lại không phải của tôi.

Đây rất rõ ràng là bị người khác ghép mặt một cách ác ý.

Trong bình luận này còn có một đống người tự xưng là "cựu sinh viên" của tôi nhao nhao lên tiếng.

[Muốn bằng chứng thì có bằng chứng ! Đây là lịch sử trò chuyện của cô giáo và tôi (ảnh chụp màn hình).]

[Ban đầu tôi muốn từ chối, nhưng cô ấy là giáo viên mà, tôi biết làm sao được?]

[Nóng hổi vừa thổi vừa xem! Video dạy học riêng của cô Trần! Xem nhanh kẻo bị xóa mất.]

WeChat của tôi cũng nổ tung.

Hàng trăm lời mời kết bạn ồ ạt kéo đến, phần ghi chú toàn là những lời tục tĩu.

[Muốn hẹn hò không cô giáo? Tôi còn chơi còn giỏi hơn học sinh đấy!]

[Bao nhiêu tiền một đêm?]

[Thử đi, tôi mới 18, đảm bảo 3 lần.]

Tôi điên cuồng chụp màn hình, quay màn hình.

Anan

Nhưng ngón tay run đến mức không thể bấm chuẩn màn hình.

Tôi mắt đỏ hoe liên hệ với bạn luật sư, cùng nhau đến đồn cảnh sát báo án.

Thế nhưng cảnh sát sau khi xem tài liệu thì biểu cảm phức tạp:

"Loại bài đăng ẩn danh này khó xử lý nhất, IP là máy chủ ủy quyền ở nước ngoài, chủ bài đăng không chỉ đích danh, ảnh cũng không có bằng chứng trực tiếp chứng minh là ai đăng."

"Có thể lập án trước, nhưng việc thu thập bằng chứng cần thời gian, đi theo thủ tục pháp lý ít nhất phải ba tháng."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/sau-khi-bi-phu-huynh-bao-luc-mang-toi-noi-tieng/c5.html.]

"Đề nghị cô trước tiên tìm người đăng bài để giải quyết riêng, đó là cách nhanh nhất."

Lương Lan Chi đã chặn tôi.

Tôi không liên lạc được với bà ta, đành gọi điện cho Giang Dao Tông.

Đầu dây bên kia truyền đến giọng nói nhút nhát của cậu thiếu niên: "Cô, cô Trần... có phải mẹ em lại..."

Giọng tôi rất bình tĩnh: "Nói với mẹ em, hoặc là bây giờ bỏ tôi ra khỏi danh sách đen để nói chuyện tử tế, hoặc là ngày mai trực tiếp nói chuyện với cảnh sát."

Hiệu quả lập tức.

Chưa đầy năm phút.

Lương Lan Chi đã lặng lẽ bỏ tôi ra khỏi danh sách đen.

Tin nhắn thoại của bà ta mang theo sự chột dạ rõ ràng:

"Cô Trần, cô có chuyện gì cứ tìm tôi nói chuyện trực tiếp, đừng đụng đến con trai tôi."

Tôi nhìn chằm chằm tin nhắn này, thầm cười lạnh.

Cũng phải để tôi tìm được bà đã chứ.

Tôi trực tiếp gửi ảnh chụp màn hình bài đăng và giấy báo đã lập án qua.

"Bà Lương, bà bị tình nghi xâm phạm quyền danh dự của tôi, cảnh sát đã lập án. Bây giờ lập tức xóa bài, đăng đăng bài đính chính và công khai xin lỗi tôi."

Ngay lập tức trên khung chat hiện lên [Đối phương đang nhập liệu…].

Trạng thái này kéo dài suốt nửa tiếng đồng hồ.

Cuối cùng, một tin nhắn thoại dài 60 giây đã được gửi đến.

Giọng Lương Lan Chi the thé.

"Cô Trần cô điên rồi à? Cô có bằng chứng nói bài đó là do tôi đăng không? Tôi chỉ nói cô suốt ngày ăn diện lòe loẹt không giống ai, giờ bị phụ huynh khác bêu riếu trên mạng thì cô trách ai chứ?"

Tôi khẽ nhếch khóe môi.

Trong tâm lý học, khi người ta chột dạ thường vô thức tăng âm lượng.

Tôi quyết định lừa bà ta một chút.

"Cảnh sát đã khóa IP của người đăng bài rồi."

Câu nói này như một đòn giáng mạnh.

Lương Lan Chi sững sờ mấy phút.

Giọng trong tin nhắn thoại gửi lại đã biến điệu:

"Là tôi thì sao? Tôi không được phép nói chuyện trên mạng à? Tôi cũng đâu có chỉ đích danh cô là ai! Lười nói nhảm với cái loại người như cô, nếu còn làm phiền tôi sẽ tố cáo cô đấy!"

Dấu chấm than màu đỏ lại xuất hiện.

Nửa tiếng sau.

Bài đăng bịa đặt đó đột nhiên bị xóa, chủ bài đăng cập nhật một trạng thái mới.

[Mọi chuyện đến đây là kết thúc, mọi người đừng bàn tán nữa, tôi sợ cô ta làm khó con trai tôi.]

Tôi nhìn chằm chằm vào lời tuyên bố "lạy ông tôi ở bụi này" này, cười lạnh thành tiếng.

Lương Lan Chi bà nghĩ xóa bài là xong sao?

Quá ngây thơ rồi.

Nếu bà ta thích chơi trò tấn công mạng.

Vậy thì tôi sẽ chơi cùng bà ta một trận ra trò!

 

Bạn cần đăng nhập để bình luận